Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1001 - Chương 1001: Bài Thứ 1.

Chương 1001: Bài Thứ 1. Chương 1001: Bài Thứ 1.

Trên bờ cát không chỉ là có Thẩm Di Nhiên, mà còn có những bạn học khác của Đào Tử với Huyên Huyên quen biết.

Đi học một thời gian dài, bạn bè hai đứa nhỏ này quen biết cũng càng ngày càng nhiều.

Mặc dù Đào Tử với Huyên Huyên trên thực tế cũng không phải là người hướng ngoại, nhưng họ cũng rất ít khi chủ động tiếp xúc với người lạ.

Thế nhưng bạn học nhỏ, trên căn bản ngươi không tìm ta chơi, ta liền tới tìm ngươi chơi, không phức tạp giống như người lớn, cũng không giống với người lớn sợ đầu sợ đuôi.

Cho nên dần dần có thêm nhiều bạn mới hơn.

"Đào Tử, cái này cho cậu ăn."

Một đứa bé trai chạy tới đưa cho Đào Tử một viên kẹo đường, rồi quay đầu lại chạy đi.

Ánh mắt của Hà Tứ Hải nhìn theo hắn còn chưa thu trở về, lại có một đứa bé trai chạy đến trước mặt Đào Tử, nói muốn cho Đào Tử cắn một miếng xúc xích cầm trên tay mình.

Cũng may Đào Tử từ chối, Hà Tứ Hải âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Mà một bên khác Huyên Huyên cũng gần như vậy, có người đến đưa cho cô bé một cái xẻng nhỏ, lại có người khác tới mượn cô bé thùng nước nhỏ ...

Nhưng mà tại sao lại không có ai mang đồ ăn đến cho nàng, điều này làm cho cô bé rất khó chịu.

Uyển Uyển có phần hâm mộ nhìn hai cô bé.

Em gái Đào Tử với em gái Huyên Huyên thật là lợi hại nha, có thật nhiều bạn tốt.

Cô cũng muốn có nhiều bạn tốt.

Ách ... , vẫn là quên đi, em gái Đào Tử với em gái Huyên Huyên rất tốt.

"Tứ Hải." Lúc Hà Tứ Hải đang nhìn ba đứa nhỏ thì nghe thấy có người gọi hắn, quay đầu nhìn lại là Chu Ngọc Quyên, mấy ngày nay rất ít thấy.

Nhấc tay hướng về nàng vẫy vẫy, Chu Ngọc Quyên trên bờ mang theo một túi nilon lớn đi xuống.

"Mua đồ trở về à?" Hà Tứ Hải liếc nhìn chiếc túi tiện lợi trên tay.

"Mua nhiều đồ ăn vặt như vậy?" Hà Tứ Hải hơi kinh ngạc.

Lẽ ra Chu Ngọc Quyên không thể cho Uyển Uyển ăn nhiều đồ ăn vặt như vậy.

"Tuần này Vãn Chiếu phải lên lớp dạy ba đứa nhỏ này, tôi sợ bọn nhỏ ngồi không yên, cho nên mua một ít thức ăn." Chu Ngọc Quyên giải thích.

Sau đó đem ánh mắt nhìn về phía con gái mình đang vểnh mông đít nhỏ lên nỗ lực đào hố cát.

"Nhưng cái này cũng quá là nhiều rồi?"

"Yên tâm, sẽ không một lần lấy hết ra đâu."

Lúc này Uyển Uyển quay đầu lại nhìn thấy mẹ, khuôn mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Lập tức phát ra tiếng cười hiahia cùng lúc, quơ múa tay nhỏ.

Uyển Uyển chính là như vậy, mặc kệ đi đâu chơi, cho dù chơi vui thế nào, đều sẽ thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn xem người lớn bên cạnh có còn ở đó hay không, dường như là sợ người lớn biến mất không còn tăm hơi vậy.

Đây là một loại biểu hiện của cảm giác thiếu an toàn.

Nhưng mà Chu Ngọc Quyên đứng một lúc liền đi trở về, cũng không thể để ba con lợn nhỏ này nhìn thấy đồ trên tay của nàng được, nếu không bọn họ hiện tại liền muốn ăn.

......

Chủ nhật.

"Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?"

Uyển Uyển sáng sớm ăn sáng xong, thấy Chu Ngọc Quyên cũng không có giống ngày xưa nhàn nhã, trái lại bận việc không ngừng, tràn đầy hiếu kỳ.

Chỉ thấy mẹ chuẩn bị bàn nhỏ, cái ghế nhỏ với bảng đen.

Còn có giấy vẽ với bút.

Ngoài ra còn có rất nhiều đồ ăn vặt với trái cây.

Cho nên Uyển Uyển mới đặc biệt tò mò, cô bé còn ngồi vào cái ghế nhỏ thử một chút, e ... , chiều cao là thích hợp.

"Thích sao?" Chu Ngọc Quyên quay đầu lại cười hỏi.

"hiahia ... Thích ạ."

"Yêu thích là tốt rồi, đợi lát nữa cô giáo đến dạy học." Chu Ngọc Quyên nói.

"Cô giáo?"

"Đúng vậy, con không thích sao?"

"Nhưng là ... Nhưng là ..." Uyển Uyển con mắt lơ lửng không cố định, vẻ mặt rụt rè, nhìn đến khiến bà đau lòng.

Chu Ngọc Quyên đi tới, đem cô ôm vào trong ngực, ôn nhu hỏi: "Con không hỏi một chút xem cô giáo là ai sao?"

"Cái kia ... Vậy là ai ạ?" Uyển Uyển mở to hai mắt rụt rè hỏi.

"Là dì Lưu!" Chu Ngọc Quyên nói.

"Dì Lưu?" Uyển Uyển nghe vậy vẻ mặt kinh ngạc.

"Đúng rồi, ngoài ra còn có Đào Tử với Huyên Huyên cùng tới học chung với con, con xem chỗ này không phải là có ba cái bàn sao?"

Uyển Uyển gật đầu liên tục, ba người vẫn là biết rõ.

"Con có vui không?"

"hiahia ... Vui ạ, chúng con có thể cùng nhau chơi đùa!" Đứa nhỏ ban đầu còn lo lắng rốt cuộc cũng thoải mái cười ha hả.

"Là lên lớp, không phải để con chơi đùa."

"Lên lớp chơi."

"..."

Đào Tử với Huyên Huyên hôm nay vốn là sẽ có một ngày chủ nhật vui vẻ, nhưng lại bị Lưu Vãn Chiếu đưa đến nhà của Uyển Uyển trong sự sững sờ.

"Chị, chúng ta cùng tới nhà Uyển Uyển chơi sao?" Huyên Huyên tò mò hỏi.

"Không phải, chị hôm nay sẽ dạy học cho các em."

Huyên Huyên với Đào Tử nghe vậy giật mình.

Đào Tử nhỏ giọng nói: "Hôm nay là chủ nhật mà!"

"Cho nên?"

"Phải chơi nhiều."

"Chờ chị cho các em học xong, các em lại chơi nữa!"

Lưu Vãn Chiếu nói xong, một tay kéo một người, đem bọn họ kéo tới nhà Uyển Uyển.

Huyên Huyên vốn chuẩn bị phản bác, tranh thủ một lần, nhưng khi nhìn đến trên bàn đầy đồ ăn vặt với trái cây, nàng đột nhiên cảm thấy học một lát cũng không sao mà!

"hiahia... Các em đã tới rồi à?" Uyển Uyển vẻ mặt hưng phấn chạy tới, nàng đã có chút không thể đợi được.

"Chúng ta tới lên lớp nha!" Đào Tử có chút buồn bực hỏi.

"Ừm, chúng ta lên lớp chơi." Uyển Uyển hưng phấn nói.

"Dì à, thật nhiều đồ ăn ngon nha ..." Huyên Huyên tâm tư xốn xao, đều là nhớ đến đồ ăn ở trên bàn.

"Đều là chuẩn bị cho các cháu, tùy tiện ăn đi." Chu Ngọc Quyên mỉm cười nói.

"Dì, dì thật tốt nha!" Giọng nói của Huyên Huyên thật ngọt ngào.

"hiahia ... Mẹ chị là tốt nhất nha." Uyển Uyển ở bên cạnh ngớ người mà tiếp lời nói.

Nhưng mà Huyên Huyên đã sớm chạy đi lấy đồ ăn vặt rồi, ai còn quản mẹ nàng có tốt hay không.

Nàng vẫn tính là có lương tâm, không quên kéo Đào Tử cùng.

"Vãn Chiếu, hôm nay liền khổ cực cho cô rồi." Chu Ngọc Quyên thấy ba đứa nhỏ vào phòng, rồi mới hướng về phía Lưu Vãn Chiếu nói.

"Không có chuyện gì, còn lại cứ giao cho em." Lưu Vãn Chiếu cũng không khách khí, trực tiếp đi tới gõ gõ bảng đen.

Nhắc nhở ba đứa nhỏ đang ăn.

"Lên lớp."

......

"Ba người Đào Tử tại sao lại không đi cùng với cháu?" Nhìn thấy Hà Tứ Hải trở về, bà nội kỳ quái hỏi.

"Đúng rồi, còn có Lưu tiểu thư nữa, sao không đi cùng với con? Hôm nay không phải chủ nhật sao?"

"Bởi vì mẹ Uyển Uyển đã nhờ vả, Vãn Chiếu hôm nay đang dạy học cho ba đứa nhỏ, dạy chúng một số kiến thức đơn giản."

"Ồ, bà còn tưởng rằng Lưu tiểu thư bỏ cháu, không cần cháu nữa chứ!"

"Bà nội, bà không thể nghĩ ra điều gì tốt hơn được sao? Lại nói Vãn Chiếu cũng không phải người như vậy."

"Bà biết, nhưng mà cháu trai bà thực sự quá ưu tú, bà sợ Lưu tiểu thư có áp lực, sẽ không thành với con." Bà nội cười ha hả nói.

Hà Tứ Hải nghe vậy như có điều suy nghĩ.

Tình huống bà nội nói thật sự không phải là không có khả năng.

Mặc dù bà nội không có văn hóa gì, nhưng dù sao sống nhiều năm như vậy, kinh nghiệm sống dày dặn, làm cho bà ngộ ra rất nhiều đạo lý tưởng chừng như đơn giản mà lại giản dị.

Hà Tứ Hải lần này trở về, là chuẩn bị đón bà nội đến Hợp Châu.

Bởi vì cuối cùng hai vợ chồng Trương Lục Quân đã hạ quyết tâm lên đường đến Tuyền Thành sau khi chuẩn bị kỹ càng.

Mà Hợp Châu bên này, ba đứa nhỏ ăn uống no đủ rốt cuộc ngồi vào hàng, chăm chú nghe Lưu Vãn Chiếu giảng bài đầu tiên cho các nàng.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment