Lưu Vãn Chiếu tuy rằng chưa từng dạy mấy đứa nhỏ này.
Thế nhưng cô nói thế nào cũng là giáo viên, hơn nữa gia đình cô ấy cũng coi như là gia đình có giáo dục, nên kinh nghiệm dạy học không thể bảo là không phong phú.
Cô biết, trẻ con không thể có kiên trì ngồi ở chỗ đó nghiêm túc cẩn thận nghe cô nói chuyện.
Cho nên để giải trí, trước tiên không nói đến giáo dục, cho chơi game trước đã.
Quả nhiên ba đứa nhỏ ngay lập tức tràn đầy phấn khởi mà bị hấp dẫn.
Lưu Vãn Chiếu cũng không hề trực tiếp bắt đầu dạy ba đứa nhỏ ghép vần, mà là trực tiếp dạy các cô biết chữ.
Đương nhiên, quá trình học chữ chắc chắn không phải là viết một chữ trên bảng đen, sau đó nói cho bọn họ biết cái này gọi là gì, để cho bọn họ nhớ kỹ.
Mà là trước tiên hãy để cho các cô bé vẽ trước.
Ví dụ như để cho bọn họ vẽ một tảng đá lớn.
Đợi các bé vẽ xong, cô sẽ ở trên bảng đen viết chữ đá, nhưng là chữ tượng hình.
Chữ đá tượng hình đúng là như một tảng đá lớn, bọn nhỏ nhìn liền nhớ kỹ, hóa ra nhận thức chữ đơn giản như vậy.
Sau đó Lưu Vãn Chiếu sẽ nói cho các nàng biết, trong lịch sử biến hóa các loại chữ đá, biến thành những tảng đá kỳ lạ khác nhau.
Quả nhiên bọn nhỏ coi như là đang nghe kể chuyện, nghe được rất chăm chú, đồng thời rất nhanh cũng đã biết chữ đá hiện đại cần phải viết như thế nào.
Trong một buổi sáng, thông qua phương thức này, ba đứa nhỏ vậy mà đã nhận thức được năm chữ.
Không chỉ học xong cách nhận biết, con học xong "Viết", hoặc là nói vẽ.
Chớ xem thường cách học chữ đơn giản này, nhưng mà thông qua phương thức này, các nàng nắm giữ được cực kỳ vững chắc.
Cái này cũng là Lưu Vãn Chiếu, bởi vì chịu ảnh hưởng từ Lưu Trung Mưu, đối với văn tự cổ Trung Quốc có một trình độ nghiên cứu nhất định, nếu không người bình thường cũng không biết dạy như thế nào.
Cho nên quá trình dạy học diễn ra rất tuyệt vời, đừng nói chỉ có ba đứa nhỏ, ngay cả Chu Ngọc Quyên ngồi ở bên cạnh cũng bị hấp dẫn.
Nàng chưa bao giờ nghĩ đến những từ thường dùng này lại có nhiều lịch sử và thú vị như vậy.
Sau khi xem xong phần còn lại, bà vẫn còn hào hứng và không ngừng kể về đứa con gái mới biết viết của mình, Chu Ngọc Quyên đã bí mật nhờ Lưu Vãn Chiếu dạy cho con gái mình, là quyết định đúng đắn như thế nào.
Cũng giống như Đào Tử đã nói, chủ nhật là một ngày được chơi nhiều.
Cho nên Lưu Vãn Chiếu cũng không có kế hoạch dạy học nguyên ngày, chỉ là một lúc vào buổi sáng, thời gian còn lại vẫn là để cho bọn họ tự do vui chơi.
Buổi trưa Chu Ngọc Quyên giữ nàng lại ăn cơm, Lưu Vãn Chiếu cũng không từ chối.
Dù sao Đào Tử với Huyên Huyên hai đứa nhỏ này cũng đã ở trên bàn ngồi xong, tư thế chờ ăn cơm.
Cho nên buổi trưa liền ở lại nhà của Uyển Uyển ăn cơm trưa.
Cũng không biết là do bữa trưa làm đặc biệt phong phú, hay là bởi vì ba đứa nhỏ cùng nhau ăn cơm quá ngon, nói chung các cô buổi trưa hôm nay phá lệ ăn rất nhiều.
......
"Hai người có muốn con tiễn không?" Buổi trưa lúc ăn cơm, Hà Tứ Hải hướng về hai vợ chồng Trương Lục Quân hỏi.
"Không cần, mẹ con nhiều năm như vậy không ra khỏi nhà đi xa, ba vừa vặn dẫn bà ấy đi dạo một chút."
Trương Lục Quân quay đầu lại nhìn về phía Dương Bội Lan ngồi ở bên cạnh, trong mắt tràn đầy ôn nhu.
Lời nói này của hắn thật giống như là ra khỏi nhà đi xa nhiều năm như vậy, hơn nữa tuổi cũng đã bao lớn rồi, còn vung cẩu lương.
Nhưng mà nói thật ra, Hà Tứ Hải rất hâm mộ tình cảm giữa bọn họ, nhiều năm như vậy cũng không thay đổi.
Hắn nghĩ tới mình và Lưu Vãn Chiếu về sau nhất định có thể như bọn họ vậy.
Lúc xế chiều, Trương Lục Quân đã thu thập xong từ lâu mang theo Dương Bội Lan xuất phát bằng xe của một người quen ở trong thôn.
Trong nhà nhất thời chỉ còn lại hai người bà nội với Hà Tứ Hải.
"Bà nội, chúng ta cũng trở về thôi." Hà Tứ Hải nói với bà nội đang nhìn chiếc xe đã rời đi xa.
"Haizz, nhiều năm như vậy ở cùng với nhau, bọn họ đột nhiên đi rồi, bà còn rất không bỏ được." Bà nội đột nhiên thở dài nói.
"Không có chuyện gì, bọn họ chẳng mấy chốc sẽ trở về." Hà Tứ Hải an ủi.
"Nhiều năm như vậy không ra khỏi cửa, tốt hơn hết là không xảy ra điều gì bất ngờ." Bà nội có phần lo lắng nói.
Khi hai vợ chồng Trương Lục Quân lúc ở nhà, bà nội biểu hiện không một chút lo lắng gì, còn giục bọn họ mau chóng đi, nhưng bọn họ vừa mới đi, liền bắt đầu lo âu buồn phiền.
Lo lắng bọn họ ở bên ngoài ăn không ngon ngủ không ngon.
Lo lắng bọn họ ở bên ngoài bị người ta lừa gạt, bị người ta bắt nạt.
"Được rồi, bà nội, bọn họ cũng không phải là trẻ con, lại nói hiện tại có điện thoại, con đã nói bọn họ có chuyện gì thì gọi cho con, bà yên tâm đi, không có chuyện gì đâu, bà đừng lo lắng."
Bà nội tuy rằng lo lắng nhiều, nhưng ai lại không muốn có người quan tâm mình như thế này.
"Nói cũng phải, chúng ta đi thôi, bà đã nói với con rồi, kỳ thực bà từ lâu đã muốn tới nhìn xem chỗ con sống rồi, nhìn xem thử con sống như thế nào, a a ..."
Bà nội có phần "Nghịch ngợm" nói.
"Bà đã thu dọn đồ xong chưa?"
"Đã dọn đồ xong rồi, lại nói bà cũng không có đồ gì để dọn, mang vài bộ quần áo thay đổi là được rồi."
"Thời tiết ở Hợp Châu mát hơn so với Giang Hữu, bà cần phải mang nhiều hơn mấy bộ quần áo." Hà Tứ Hải vừa nói, vừa kéo bà mình vào trong phòng.
Sau đó đã nhìn thấy một túi hành lý cũ kỹ để ở trên giường, không lớn lắm.
Nhưng điều khiến Hà Tứ Hải ngạc nhiên là, bên cạnh còn có bốn bộ đồ tứ thân cũ kỹ.
"Mang những cái này làm gì?" Hà Tứ Hải kỳ quái hỏi.
"Bà sợ làm con bẩn, tự bà mang theo, dù sao cũng không khó khăn." Bà nội cười ha hả nói.
Hà Tứ Hải nghe vậy trầm mặc một lúc.
Sau đó nói: "Bà nội, con không ghét bỏ bà, con bên kia cái gì cũng có, bà không cần phải mang theo đâu."
"Bà nội cũng chưa nói con chê vứt bỏ bà, chỉ là tự bà ghét bỏ bản thân thôi, người đã già liền lôi thôi." Bà nội cười nói.
Kỳ thực bà nội vẫn rất vệ sinh, đương nhiên chủ yếu vẫn là Trương Lục Quân chăm sóc rất tốt, quần áo cho bà cần tắm rửa, thêm vào thân thể bà mình vẫn tính cường tráng, đương nhiên không tính là lôi thôi.
Bà nói xong, chính mình liền muốn tiến lên xách túi, hơn nữa còn rất cố chấp, kiên trì muốn đem bộ đồ tứ thân đi theo.
Hà Tứ Hải không thể khuyên được, chỉ có thể theo bà đi.
Nhưng mà thừa cơ ở phía sau lưng vỗ, bà nội bỗng nhiên cảm giác cảm thấy phấn chấn, cả người phảng phất đều thông suốt rồi.
Vốn dĩ do vì tuổi già, các chức năng cơ thể cứng ngắc dường như được trẻ hóa lại, giống như gánh nặng nhiều năm qua, đột nhiên được cởi bỏ, cả người có cảm giác nhẹ nhàng thoáng đãng.
"Ồ?"
Bà nội không thể cảm nhận được sự khác biệt rõ ràng như vậy.
Bà giật mình nhìn Hà Tứ Hải.
"Làm sao vậy?" Hà Tứ Hải giả vờ không biết mà nói.
"Con không cần phải làm như vậy, bà sống quá lâu, ông nội con sẽ chờ sốt ruột." Bà nội nhẹ giọng nói.
"Sẽ không đâu, bà nội chúng ta đi thôi, Uyển Uyển đến rồi." Hà Tứ Hải vội vàng chuyển hướng câu chuyện.
Hắn vừa mới nói xong, quả nhiên trong sân truyền đến tiếng cười hiahiahia của Uyển Uyển.
"À, quên mất một chuyện." Bà nội bỗng nhiên vỗ đầu một cái nói.
"Còn có chuyện gì sao?" Hà Tứ Hải nghi hoặc hỏi.
"Chưa mua đồ ăn cho mấy đứa Đào Tử." Bà nội nói.
"... Con còn tưởng rằng có chuyện gì chứ, không mua thì không mua, chúng ta mau đi thôi." Hà Tứ Hải mang theo đồ vật, dắt bà nội đi ra ngoài.
"Vậy cũng không được, sao có thể không có quà cho mấy đứa nhỏ chứ, sẽ không vui." Bà nội kiên trì nói.
Cuối cùng, Hà Tứ Hải không còn cách nào khác chỉ có thể mang theo bà nội, còn có Uyển Uyển vừa tới cùng đi trên đường quay một vòng, lại mua một đống đồ lớn nhỏ.
Đứa nhỏ ngốc Uyển Uyển này, còn tưởng rằng bà cố mua cho một mình cô bé, vui vẻ không ngừng, cảm giác mình quả nhiên là may mắn nhất.
Hà Tứ Hải đương nhiên sẽ không Vô Tình chọc thủng, cô bé vui vẻ là được rồi.
------
Dịch: MBMH Translate