Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1003 - Chương 1003: Gặp Mặt.

Chương 1003: Gặp Mặt. Chương 1003: Gặp Mặt.

"Thật là thần kỳ." Bà nội nhìn quanh với vẻ ngưỡng mộ.

"hiahiahia ... Bà cố, con rất lợi hại." Uyển Uyển nghe vậy, chống eo nhỏ, vẻ mặt đắc ý.

"Đúng vậy, thật sự là quá tuyệt vời, so với Tôn hầu tử còn lợi hại hơn." Bà nội sờ sờ đầu của nàng, cười ha hả nói.

Sau đó tò mò quan sát xung quanh.

"Đây chính là nơi Tiểu Chu sống sao?" Bà nội cảm thán nói.

"Bà thấy như thế nào?" Hà Tứ Hải cười hỏi.

"Rất tốt, rất tốt ..."

Bà nội nhìn căn nhà sạch sẽ gọn gàng, ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào, chiếu xuống sàn phòng khách, tạo thành những mảng sáng, tâm trạng cảm thấy thoải mái lạ thường.

"Căn nhà này thực ra là do ba mẹ Vãn Chiếu mua cho cô ấy, sau đó bởi vì con với Đào Tử không có chỗ ở, liền cho con thuê lại. Nhưng mà, sau đó cũng không có lấy tiền thuê nhà của con, hơn nữa bọn họ cùng thường xuyên giúp con chăm sóc cho Đào Tử."

Hà Tứ Hải đỡ bà nội ngồi lên ghế salon.

Bà nội đưa tay chạm vào chiếc ghế sô pha mềm mại, có phần do dự nói: "Như vậy có tốt hay không?"

"Thật ra cũng không có cái gì, dù sao Vãn Chiếu cũng không phải người ngoài, ngoài ra con cũng đã mua một căn nhà ở dưới lầu, nhưng mà vẫn luôn không chuyển đi, đợi ăn cơm tối xong con đưa bà xuống dưới đó xem."

"Tốt, tốt ..."

Bà nội nghe vậy liền gật đầu đồng ý, nơi này phòng ở tuy tốt, nhưng bà luôn cảm thấy nơi này không thực sự thuộc về Hà Tứ Hải.

Ngay vào lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa: "Tứ Hải, các anh đã trở về rồi sao?"

"Trở về rồi." Hà Tứ Hải lớn tiếng đáp lại.

Sau đó quay đầu nói với bà nội: "Là Vãn Chiếu đến rồi."

Uyển Uyển rất ngoan ngoãn mà chạy tới mở cửa ra.

Lưu Vãn Chiếu rất nhanh đã bước vào cùng với cô bé.

"Bà nội." Lưu Vãn Chiếu nhìn thấy bà nội, ngay lập tức nhiệt tình đi lên trước, khoác ở cánh tay của bà.

"Vãn Vãn, con có bận rộn công việc không?" Bà nội bật cười vỗ mu bàn tay của nàng hỏi.

"Cũng được ạ, bà nội, lần này tới đây phải ở nhiều thêm mấy ngày, ngày mai con xin nghỉ hai ngày, sẽ lái xe dẫn bà đi dạo ạ." Lưu Vãn Chiếu nói.

"Không cần, ở nơi này rất tốt, lại nói bà say xe, ngồi xe không thoải mái, con đừng có trì hoãn công việc." Bà nội vừa nghe xin nghỉ, ngay lập tức lắc đầu cự tuyệt.

Theo quan điểm của bà, miễn là còn sống thì phải lao động, làm việc.

Phải xứng đáng với tiền lương của mình, không nên gặp chuyện không có chuyện gì thì muốn xin nghỉ.

Nói một cách dễ hiểu, tư tưởng của thế hệ trước nói chung đều là như thế này, họ coi công việc quan trọng hơn cuộc sống.

"Không sao đâu ạ, bà nội lần đầu tiên tới, con nói thế nào cũng phải dẫn bà đi dạo chơi chứ, bà say xe chúng ta liền không lái xe, con ... Con sẽ lái xe đạp đưa bà đi." Lưu Vãn Chiếu nhiệt tình nói.

"Đi xe đạp?" Hà Tứ Hải ở bên cạnh nghe vậy vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

Nhưng mà không chờ hắn tiếp tục hỏi dò, Lưu Vãn Chiếu lại nói: "Tứ Hải, đêm nay đừng làm cơm tối, ba mẹ em nói anh đưa bà nội ra ngoài ăn cơm tối đấy."

"Ồ, không cần phiền toái như vậy, tự anh nấu một ít món là được rồi."

"Đúng vậy, không cần làm phiền, bà cũng ăn không nhiều." Bà nội cũng vội vàng nói.

"Đừng, đêm nay không chỉ có nhà chúng con, ba mẹ Uyển Uyển cũng sẽ tới." Lưu Vãn Chiếu nói.

Sau đó trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài cửa.

"Con sẽ đi nói với ba mẹ là bà nội đã tới rồi."

Hà Tứ Hải muốn gọi nàng lại, nhưng mà nàng đã chạy ra ngoài.

"Để con bé đi, bà nếu đã tới, nhất định phải gặp gỡ ba mẹ của Lưu tiểu thư chứ." Bà nội mỉm cười nói.

"hiahiahia ... Còn có ba mẹ của con nữa." Uyển Uyển ngồi ở bên cạnh, lúc lắc đôi chân ngắn nói.

Bà nội nghe vậy bật cười, "Đúng rồi, còn có ba mẹ của Uyển Uyển nữa."

Lưu Vãn Chiếu chạy về nhà, nói bà nội đã tới, hai vợ chồng Lưu Trung Mưu với Tôn Nhạc Giao lập tức cùng nhau đến chào hỏi.

Bà nội là trưởng bối, bọn họ đương nhiên phải chủ động tới cửa hỏi thăm.

Đáng tiếc ông bà nội của Huyên Huyên đã về trước đó mấy ngày, nếu không mấy ông bà lão còn có thể làm bạn với nhau.

"Không cần khách khí như thế, còn có những món quà này nữa, thực sự quá khách khí rồi."

Bà nội thấy ba mẹ Lưu Vãn Chiếu không chỉ chủ động tới gặp mình, còn mang rất nhiều quà tới, ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, thế nhưng trong lòng kỳ thực rất vui.

"Dì à, ngài là trưởng bối, ngài lần đầu tiên tới, con làm sao cũng phải biểu thị một cái, nếu không cũng thật sự là quá thất lễ rồi, với lại nói, cũng không phải người ngoài, đều là người một nhà, khách khí như vậy làm gì." Tôn Nhạc Giao nói.

"Đúng, người một nhà, đều là người một nhà." Nói đến chuyện này, bà nội có vẻ rất hài lòng.

Nghe bà nội nói như vậy, hai vợ chồng Lưu Trung Mưu đương nhiên cũng hài lòng.

Ngay vào lúc này, vợ chồng Lâm Kiến Xuân cũng tới, theo phía sau còn có Huyên Huyên với Đào Tử, vốn dĩ bọn họ vẫn luôn đang ở nhà Uyển Uyển chơi.

Mặc dù Uyển Uyển không có ở nhà, thế nhưng có ăn có uống, hai bạn nhỏ ở lại không muốn rời đi.

Đi theo phía sau hai đứa nhỏ còn có Lâm Trạch Vũ.

Nhìn thấy ba mẹ đã tới, Uyển Uyển lập tức chạy tới.

"Con nha, bà cố đã tới, tại sao không trở về nhà nói với ba mẹ một tiếng chứ? Trước đó mẹ không phải đã dặn con rồi sao?" Nhìn thấy con gái trước mắt, Chu Ngọc Giao đưa tay ra trìu mến mà gõ nhẹ một cái.

"hiahiahia ..."

Uyển Uyển tay nhỏ ôm đầu của mình mà nở nụ cười ngốc nghếch.

"Con quên rồi." Cô bé nói một cách tự tin.

Bởi vì biết bà nội hôm nay tới đây, nên hôm nay Lâm Kiến Xuân với Lâm Trạch Vũ đặc biệt tan làm về sớm, chính là vì chờ tới cửa thăm hỏi đầu tiên, thật không nghĩ đến, dặn đi dặn lại với Uyển Uyển lại còn quên mất.

"Lão nhân gia, cháu là ba của Uyển Uyển ..." Lâm Kiến Xuân đi tới trước mặt bà nội, để quà của ông mang tới lên, cung kính thăm hỏi nói.

Không cung kính hết cách rồi, dù sao con gái của mình cũng đang "Kiếm cơm" làm dưới trướng cháu nội người ta mà.

"Không cần khách khí, không cần khách khí, cũng không phải người ngoài, Uyển Uyển đáng yêu như thế, tôi cũng rất thích nó."

"hiahiahia ..." Nghe bà nội khen nàng đáng yêu, Uyển Uyển cười vui vẻ.

Thế nhưng mới vừa vào đến, Huyên Huyên ngồi ở bên cạnh không đồng ý.

"Bà cố, con cũng đáng yêu." Huyên Huyên nói.

Sau đó lặng lẽ đem một viên kẹo đường nhét vào trong tay bà nội.

"Cho bà ăn, rất ngọt."

Khá lắm, cô bé còn học được đưa hối lộ rồi.

"Con đáng yêu nhất." Đào Tử cũng không phục nói.

Trong nhà trẻ nhưng là có rất nhiều bạn học nhỏ cho nàng đồ ăn ngon, cho nên nàng nhất định là đáng yêu nhất.

"Được rồi, được rồi, tất cả đều đáng yêu, tất cả đều đáng yêu."

Nhìn ba đứa nhỏ trước mặt, bà nội vui vẻ không thôi.

Bà lấy ra đồ ăn vặt hôm nay mua ở trên đường phân chia cho các nàng ăn.

Đều là một ít đặc sản ở Giang Hữu, vẫn là do Hà Tứ Hải chọn lựa, nhất định rất hợp khẩu vị của ba đứa nhỏ.

"Đều ngồi đi, đều ngồi đi."

Ba đứa nhỏ ngồi an ổn, bà nội thấy hai vợ chồng Lâm Kiến Xuân còn đứng ở chỗ đó, vội vàng bắt chuyện mời bọn họ ngồi xuống.

Sau đó này mới nhìn thấy Lâm Trạch Vũ vẫn luôn đứng phía sau bọn họ.

"Vị này chính là?"

"Đây là con trai tôi, em trai của Uyển Uyển." Lâm Kiến Xuân vội vàng nói.

"Em trai Uyển Uyển?" Bà nội nghe vậy hơi kinh ngạc.

"Đều lớn như vậy à?"

"Còn không chào bà đi?" Lâm Kiến Xuân đưa tay vỗ một cái ở trên lưng Lâm Trạch Vũ nói.

"Chào bà nội." Lâm Trạch Vũ lúc này mới vội vàng nói.

Xưng hô này thật là loạn, Uyển Uyển theo Đào Tử gọi là bà cố, hắn lại gọi bà nội.

Nhưng mà trên thực tế gọi bà nội mới là hợp lý, dù sao hắn so với Hà Tứ Hải còn lớn hơn vài tuổi.

Mà ba đứa nhỏ thì gọi sao cũng được, muốn kêu thế nào thì kêu thế đó, dù sao tuổi còn nhỏ, cũng không có ai tính toán với bọn họ.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment