Bởi vì sớm biết bà nội sẽ tới, Tôn Nhạc Giao đã chuẩn bị sẵn nguyên liệu cho bữa tối.
Cho nên, Hà Tứ Hải cũng không kiên trì làm ở nhà mình nữa, buổi tối đều đến nhà Lưu Trung Mưu.
Bản thân bà nội cũng giống những gì bà nói vậy, lượng cơm ăn rất nhỏ, ăn rất ít.
Phần lớn các món ăn vẫn là những người khác ăn, đặc biệt là ba đứa nhỏ, ăn đến bụng nhỏ tròn xoe.
Sau bữa tối, Hà Tứ Hải quyết định dẫn ba đứa nhỏ xuống nhà đi dạo, thuận tiện tiêu cơm một chút, đồng thời cũng đưa bà nội đi dạo.
Tất nhiên là không ai phản đối, nhưng mà Lâm Kiến Xuân hẹn mọi người tối mai ăn liên hoan ở nhà hắn.
Theo như lời hắn nói, tối hôm nay vợ chồng Lưu Trung Mưu đã bày tiệc mời khách cho bà rồi, thế nào đêm mai cũng phải đến nhà bọn họ làm khách.
Hà Tứ Hải vốn định muốn từ chối, một mặt là quá phiền phức, ở một phương diện khác bọn nhỏ mỗi ngày ăn uống thả cửa như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ biến thành ba con heo nhỏ.
Nhưng mà Lâm Kiến Xuân cực kỳ thông minh, chính hắn không nói, để Uyển Uyển tới nói.
Uyển Uyển nói: "Tối hôm nay đã ở nhà em gái Huyên Huyên ăn cơm tối, buổi tối ngày mai phải tới nhà con ăn cơm tối, ngày kia phải tới nhà Đào Tử ăn cơm tối."
Nói xong cũng nhếch miệng, vẻ mặt mong đợi nhìn Hà Tứ Hải.
Khá lắm, lời nói này được, cho người khác cảm giác nếu như không đồng ý thì giống như là đang coi thường nàng vậy.
Để không làm tổn thương trái tim bé nhỏ của nàng, Hà Tứ Hải chỉ có thể gật đầu đáp ứng.
"hiahiahia ..."
......
"Đây là con tự mua à?" Bà nội nhìn xung quanh phòng, vẻ mặt vui mừng hỏi.
Trang trí của căn nhà này, so với trên lầu cũng tốt hơn.
"Đúng ạ, con tự mua."
"Được, được ..." Bà nội nghe vậy vui vẻ không thôi.
"Thật xinh đẹp, ra dáng một căn nhà rồi." Bà nội cảm khái sau khi xem xong căn phòng.
Sở dĩ nói như vậy, là vì căn nhà trên lầu của Lưu Vãn Chiếu mặc dù trang trí cũng rất đẹp, thế nhưng phong cách trang trí rất giản lược, thuộc về phong cách sống của những người phụ nữ độc thân ưu tú, đương nhiên không thể có phòng mẫu giáo và phòng trẻ em được.
Mà căn nhà dưới lầu thì khác, vốn dĩ mua là để tiện chăm sóc con cái, cho nên rất nhiều thiết kế đều là được suy tính dưới góc độ của trẻ nhỏ.
Ví dụ như bàn ăn, sô pha, cái ghế,... , rất nhiều loại có kích thước ngắn hơn so với bàn ghế tiêu chuẩn.
Các cạnh và góc khác nhau cũng được bọc bằng các miếng đệm cao su mềm.
Cho nên nói Hà Tứ Hải có thể mua được phòng ốc như vậy, cũng là đã chiếm được món hời lớn rồi, bớt đi cho hắn rất nhiều phiền phức.
Bà nội sờ chỗ này, xoa bóp chỗ kia, có thể nhìn ra được, đối với căn phòng này rất hài lòng.
"Căn nhà này bao nhiêu tiền?" Bà nội bỗng nhiên mở miệng hỏi.
"Ừm, không ít tiền." Hà Tứ Hải không nói với bà cụ thể, nói rất mơ hồ.
Hắn sợ bà bị hù.
Bà nội không khỏi bối rối, nghe vậy liếc mắt nhìn hắn không hỏi lại.
"Đi thôi, chúng ta đi xuống dưới lầu dạo một chút."
Ba đứa nhỏ đã sớm không kiên nhẫn được nữa, nghe vậy lập tức lao ra cửa, chạy nhanh vào thang máy, nóng lòng muốn xuống lầu đi chơi.
"Chậm một chút, cẩn thận ngã sấp xuống." Bà nội cười ha hả nhắc nhở.
Bà thích cảm giác được con cháu quây quần trong nhà, tháng ngày dĩ vãng trải qua thực sự quá cô đơn, quá quạnh quẽ, trong nhà có trẻ con, mới giống như là nhà.
"Tiểu khu chúng ta xanh hoá vẫn rất tốt, hơn nữa ra cửa chính là hồ Kim Hoa ..." Lưu Vãn Chiếu dắt bà nội giới thiệu cho bà biết.
Bà nội quan sát cây cối xung quanh, đối với hoàn cảnh chung quanh rất là hài lòng.
Bà trước đây ở nhà của Tiểu Lộc một đoạn thời gian, nhưng mà bà không thích hoàn cảnh chỗ đó cho lắm.
Trời nóng nực không nói, không có nhiều cây xanh.
Mùa mưa còn ẩm ướt hơn, vách tường có thể bị thấm nước.
Người già sợ nhất ẩm ướt, ẩm ướt sẽ khiến cho khớp xương đau nhức, cho nên bà không thích nơi đó.
"Chỗ này được, không khí cũng rất tốt ..."
"Bà thích nơi này, vậy thì ở lại đây lâu hơn đi ạ." Lưu Vãn Chiếu thừa cơ nói.
Bà nội cười nhẹ nhàng vỗ tay của cô, cái gì cũng không nói.
"Mấy đứa nhỏ Đào Tử đâu rồi?" Bà nội hỏi.
"Đang chơi với mấy đứa nhỏ ở phía trước." Hà Tứ Hải ở bên cạnh ra hiệu nói.
Quả nhiên ở phía trước, ba đứa nhỏ đang vây quanh một đứa bé trai.
Bé trai cầm trong tay một con quay phát sáng, mỗi lần quay trên mặt đất đều sẽ không ngừng mà phát ra ánh sáng nhiều màu sắc xung quanh cậu bé.
Ba đứa nhỏ liền dùng bàn chân nhỏ đi giẫm, thật là nhàm chán, thế nhưng bọn nhỏ rất thích.
Lưu Vãn Chiếu nói được là làm được, ngày hôm sau đặc biệt xin nghỉ, chuẩn bị đưa bà nội đi dạo chơi.
Bà nội không phải say xe sao? Không sao hết.
Không biết cô mượn được chiếc xe ba bánh loại dành cho người lớn tuổi ở đâu ra.
Ghế da, xe mui trần, cửa sổ xe toàn cảnh 360, khí thế như thế?
Bà nội không từ chối được cô, chỉ có thể lên xe.
Sau đó Lưu Vãn Chiếu siết chặt tay lái, liền khởi động xe, trước tiên chạy dọc theo bên hồ Kim Hoa một vòng.
"Bà nội, bà có chóng mặt không?"
"Không có, rất tốt." Bà nội cũng rất hứng thú.
"Bà không chóng mặt là tốt rồi, chúng ta xuất phát thôi." Lưu Vãn Chiếu nói xong, hướng về bên cạnh Hà Tứ Hải vẫy tay, sau đó lần nữa xoay tay cầm, chạy đi như một làn khói.
Thật xa còn có thể nghe thấy tiếng cười vui vẻ của bà nội.
Hà Tứ Hải cũng có chút buồn cười mà lắc đầu.
Chỉ tiếc hôm nay hắn còn có chuyện phải, không đi cùng với bọn họ được.
Về phần Đào Tử với Huyên Huyên, hôm nay phải tới nhà trẻ, mà Uyển Uyển cùng mẹ đi mua thức ăn rồi, nói phải mua rất nhiều đồ ăn ngon, buổi tối mời mọi người ăn.
Hà Tứ Hải trở về tiểu khu lái xe, hắn phải đi gặp với Đinh Mẫn, như là đã hẹn.
Hắn lái xe từ tiểu khu đi ra, cũng là chạy dọc theo con đường bờ sông.
Nhưng nó lại theo hướng ngược lại với Lưu Vãn Chiếu.
Lưu Vãn Chiếu hôm nay đưa bà nội đi dạo quanh trấn hồ Kim Hoa trước.
Đại khái bởi vì đã đến giờ làm việc, cũng đại khái bởi vì hồ Kim Hoa thuộc về khu ven thành Hợp Châu, cũng không phải rất phồn hoa, nói chung một đường đi tới xe cộ ít ỏi, đặc biệt thông suốt.
Hà Tứ Hải mở cửa kính xe, để gió từ hồ thổi vào từ cửa kính xe, cuốn lấy những sợi tóc của hắn.
Hắn lúc này mới phát hiện, tóc mình đã thật dài rất nhiều, đưa tay hướng về sau lưng gỡ một cái.
Bỗng nhiên hắn phát hiện cách đó không xa có hai người đang đứng dưới cầu.
Không, nói chính xác, đứng đấy là một người một quỷ.
Đôi mắt của Hà Tứ Hải rất tốt, mặc dù cách rất xa, nhưng vẫn có thể nhìn rõ bộ dạng của bọn họ.
Bởi vì vấn đề góc độ, chỉ có thể nhìn thấy mặt bên, đó là một người trẻ tuổi.
Mà quỷ là ông lão, nhìn qua rất là già nua, lúc này vẻ mặt hắn đầy vẻ lo lắng đang đi phía sau người đàn ông trẻ tuổi
Hà Tứ Hải đem xe chạy đến gần đó rồi ngừng lại.
Lớn tiếng hét lên một tiếng: "Ê, có cần tôi cho đi một đoạn không?"
Người thanh niên đứng ở dưới cầu nghe thấy tiếng quay đầu lại, không nói gì, chỉ là yên lặng mà lắc đầu.
Mà Hà Tứ Hải cũng thấy rõ tướng mạo của hắn, đại khái chừng hai mươi tuổi, thân hình nhìn lên có phần đơn bạc.
Mà ông lão ở phía sau hắn kia, nhìn thấy Hà Tứ Hải, vẻ mặt liền lộ ra vẻ mặt vui mừng.
Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút, sợ đối phương có chuyện, đem xe từ ven đường ngừng lại, đang chuẩn bị đi tới, không nghĩ tới người thanh niên trẻ tuổi kia lại cưỡi một chiếc xe đạp điện trực tiếp rời khỏi.
Nhưng mà ông lão kia, lại hướng về Hà Tứ Hải đi tới.
------
Dịch: MBMH Translate