Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1005 - Chương 1005: Nhà Ma.

Chương 1005: Nhà Ma. Chương 1005: Nhà Ma.

Ông lão tên là Hà Thiệu Tăng, đến từ Tương sở bảo khánh, cùng một chỗ với Tôn Trường Tân lúc trước.

Mà người thanh niên đứng bên sông vừa rồi, chính là cháu trai của ông lão Hà Bảo Chí.

Nói mới nhớ, bọn họ cùng với Hà Tứ Hải vẫn tính là người nhà, đương nhiên cũng chỉ vì là cùng họ với nhau.

"Cháu mệnh khổ, lúc hắn mới hai tuổi, ông nội của nó đã chết vì trên núi đá rớt..."

Mặc dù ông lão nói tiếng địa phương, nhưng xem từ cách nói của ông, cảm giác không giống như là nông dân bình thường.

Quả nhiên sau cuộc trò chuyện, biết được Hà Thiệu Tăng là được đi học, từng học trường cấp 3 vào những năm 90, nhưng không thể vào đại học do bị khuyết tật ở tay, điều này cũng trở thành nuối tiếc cả đời của hắn.

Cho nên sau khi cháu trai chào đời, hắn đặt kỳ vọng rất lớn.

Về phần con trai, đừng nói đến, căn bản cũng không phải là loại ham học.

"Đứa nhỏ kỳ thực rất thông minh, nhưng lại bị nhà chúng tôi làm chậm trễ, hắn trẻ con chết sớm, phải đi làm thuê ở bên ngoài, mà tôi cũng mất sớm vì bệnh ung thư miệng, cho nên từ nhỏ đã khuyết thiếu người quản giáo."

"Mười ba tuổi thì không đi học nữa, đi đến tiệm làm tóc để học việc, đến xưởng nhỏ may cặp sách, bị người khác bắt nạt ..."

Ông lão nói với đôi mắt đỏ chót, khuôn mặt buồn bã với một loại mờ mịt bất lực.

Hắn khi còn sống, hắn còn có thể chiếu cố cùng với quản giáo cháu trai.

Nhưng mà sau khi hắn chết, Hà Chí Bảo không còn có ai chăm sóc với quản giáo cả.

Mười ba tuổi hắn liền bắt đầu ở trong xã hội lưu lạc.

Nằm vắt vẻo qua đường, ngủ qua vòm cầu, sống ở công viên, những lúc nghèo rớt mồng tơi, hai ba ngày cũng không ăn được một bữa cơm, cả người đói bụng đến choáng váng hoa mắt, thậm chí có một lần có ý muốn nhảy xuống sông.

Đây cũng chính là nguyên nhân vừa nãy vẻ mặt của Hà Thiệu Tăng lại lo lắng, hắn thật sợ Hà Bảo Chí nhất thời kích động liền nhảy xuống hồ.

"Mẹ của hắn đâu, không quan tâm đến hắn sao?"

"Cô ấy rất tốt, nhưng mà cô ấy chỉ là một người phụ nữ, ở bên ngoài làm công, tháng ngày trải qua cũng rất vất vả, thằng bé không muốn sống dựa vào cô ấy. Hắn muốn tự kiếm tiền nuôi sống bản thân, nhưng mà xã hội này, làm gì dễ dàng như vậy, tuổi tác hắn lại nhỏ ..."

Trên đường đi Hà Thiệu Tăng nói không ngừng, đều là liên quan đến Hà Bảo Chí, mà lại nói được cực kỳ hữu điều lý tính, nếu không phải thỉnh thoảng xen lẫn vài câu phương ngôn, khiến người ta liền dễ hiểu hơn rồi.

Bởi vì Hà Tứ Hải có việc, hơn nữa cũng đã đáp ứng sẽ giúp hắn hoàn thành tâm nguyện, Hà Thiệu Tăng mời ngừng không đi theo Hà Tứ Hải nữa, mà là tiếp tục đi tìm cháu trai của mình.

Hà Tứ Hải với Đinh Mẫn đã hẹn gặp nhau ở quán cà phê lần trước.

Nhưng đại khái là bởi vì liên quan đến thời gian làm việc, nên xe đặc biệt khó đậu.

Phải mất một quãng đường dài, mới tìm được một chỗ đỗ xe.

Hà Tứ Hải vừa đậu xe thì thấy một thanh niên trông giống nhân viên kinh doanh bất động sản, vừa đi ngang qua mình và giới thiệu nhà ở cho một cặp vợ chồng trung niên.

"Tôi nói cho hai người biết, ngôi nhà đó đúng là một ngôi nhà ma, thế nhưng, các anh mua nhà lại không phải là vì ở có đúng hay không? Hai người là vì học khu, vì vậy cũng không cần quan tâm nó có phải là nhà ma hay không, chỉ cần không vào ở, th sẽ không có một chút ảnh hưởng nào. Đợi sau này con cái đi học, đem căn nhà đó bán đi cũng không có chuyện gì hết."

"Chúng...chúng tôi phải suy nghĩ một chút." Người phụ nữ trong đó do dự nói.

Dù sao cũng là nhà có ma, ai mà biết được sẽ phát sinh cái gì chứ.

"Tôi nói hai người nghe, nếu hai người muốn con mình đi học trong khu học chánh này, thì ngôi nhà đó cũng là rẻ nhất trong khu học chánh này rồi, cũng bởi vì là nhà có ma."

"Nhưng nó là nhà có ma, nếu mua sẽ không xảy ra chuyện xấu gì chứ?" Người chồng nói.

"Yên tâm, tôi không thể gài các anh được, các anh nếu như muốn ở, tôi tuyệt đối sẽ không đề cử cho các anh mua, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, các anh không phải sẽ liều mạng với tôi sao?"

"Vì việc học của con, vậy cũng không sao, bây giờ chủ nhà cũng sẽ là vì con cái đến trường mua, năm nay con của nhà bọn họ được nhận vào trường cấp 3 số 8, trường trung học trọng điểm của thành phố, lúc này mới chuẩn bị đem căn nhà bán đi, nhà bọn họ không phải là cũng không có chuyện gì sao?"

"Các anh nếu thật sự không yên lòng, có thể tự mình đi hỏi thăm một chút ..."

Hà Tứ Hải trầm tư suy nghĩ sau khi nghe ba bọn họ nói rồi rời đi.

Nhà có ma? Đến cùng là chuyện gì xảy ra? là quỷ có tâm nguyện chưa xong ư?

Hà Tứ Hải nhớ tới La Thanh Thần lúc trước.

Khá giống trong truyền thuyết Địa Phược Linh.

Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của Hà Tứ Hải, hắn sẽ tìm cơ hội để xem cái gọi là ngôi nhà ma này, rốt cuộc là chuyện gì.

Hà Tứ Hải đi dọc con đường về phía trước, rất nhanh đã đi đến quán cà phê đã hẹn với Đinh Mẫn.

Hắn vừa vặn đi ngang qua bức tường kính của quán cà phê, Đinh Mẫn đã ở bên trong đợi hắn liếc mắt liền nhìn thấy hắn, hưng phấn hướng về hắn vẫy tay.

Hà Tứ Hải đi vào vừa ngồi xuống, người phục vụ cũng đã đem cà phê bưng lên.

Đinh mẫn cười nói: "Cafe đen có đúng không? Có lúc tôi thật sự không hiểu nổi, với tuổi tác của anh, vì sao lại yêu thích cafe đen chứ?"

"Vậy tôi nên thích cái gì?" Hà Tứ Hải bưng cà phê lên uống một hớp, cay đắng trên đầu lưỡi.

Hai người đã rất là quen thuộc, nói chuyện cũng tùy ý rất nhiều.

"Đó là cà phê sữa, cà phê cappuccino, những loại cà phê này với sữa và đường."

Hà Tứ Hải liếc mắt nhìn ly cà phê trước mặt cô nói: "Cô không phải cũng đang uống cà phê đen sao?"

"Nhưng mà tôi đã bỏ thêm đường, ngoài ra tôi lớn hơn cậu." Đinh mẫn ưỡn ngực nói.

Này cũng được tính là lý do sao?

"Được rồi, cô nói đều có lý, các cô gần đây không bận à?"

Hai người tùy ý nói chuyện, Đinh Mẫn dường như rất hưởng thụ thời gian như vậy.

Từ từ uống cà phê, tùy ý trò chuyện cùng với Hà Tứ Hải.

Nói đến những vụ án mới cô gặp ở trong cục, nói tới cảnh sát đúng là rất khổ cực,....

Đương nhiên cô cũng sẽ rất hiếu kỳ hỏi dò Hà Tứ Hải một ít, gần đây có gặp phải những tâm nguyện đặc biệt nào hay không.

"Đúng rồi, liên quan đến chuyện của ba cô, có kết quả chưa?"

Hà Tứ Hải nhớ tới việc này, cũng đã được một khoảng thời gian từ khi hắn nói cho Đinh Mẫn biết nguyên nhân cái chết của Đinh Tân Vinh.

Mà Đinh Mẫn cũng đang thu thập bằng chứng phạm tội của Diệp Ích Dương, tranh thủ một kích tất trúng, khiến hắn vĩnh viễn không vươn mình được.

Nghe Hà Tứ Hải hỏi, biểu hiện của Đinh Mẫn có phần sa sút, lần này rốt cuộc lộ ra nụ cười gật đầu.

"Lần này tra ra được hắn liên quan đến một vụ án hối lộ và bạo lực phá dỡ rất nghiêm trọng. Trong cục đã thành lập tổ chuyên án, đang bí mật điều tra và thu thập chứng cứ, một khi xác nhận ..."

Sự nghiệp của Diệp Ích Dương có thể đi tới hôm nay, với mạng lưới quan hệ của hắn không thể tách rời mối quan hệ.

Mà muốn duy trì một mạng lưới quan hệ khổng lồ như vậy, lẽ nào chỉ dựa vào mặt mũi của mình thôi sao? Nhất định là có vướng mắc về lợi ích, chỉ cần có vướng mắc về lợi ích, khẳng định là có vấn đề.

Theo lối suy nghĩ này điều tra, nhất định có thể tìm ra được vấn đề, đương nhiên trò đùa trẻ con gì gì đó, không gây thương tổn Diệp Ích Dương, nhưng không nghĩ tới lần này thật sự bắt được một con cá lớn.

"Hắn đã phạm tội thì phải đền tội, cô cũng coi như là đã báo được thù cho ba mình rồi." Hà Tứ Hải nói.

Đinh Mẫn nghe xong thở dài ngao ngán.

Nói thì nói như thế, nhưng là trừ ra trong lồng ngực nhất khẩu ác khí, có thể thế nào đây?

Người chung quy cũng chết rồi, cô vĩnh viễn mất đi ba.

Thấy tâm trạng của Đinh Mẫn sa sút, Hà Tứ Hải vội vàng đổi chủ đề hỏi: "Những quốc bảo mà cô nhắc đến, có những cái gì?"

Đinh Mẫn nghe vậy từ bên cạnh lấy ra một cái cặp văn kiện.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment