Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1006 - Chương 1006: Quốc Bảo.

Chương 1006: Quốc Bảo. Chương 1006: Quốc Bảo.

Hà Tứ Hải mở tập tài liệu ra, cái đầu tiên đập vào trong mắt là mấy bức ảnh HD hình xương sọ.

“Phía sau bức ảnh có tư liệu tỉ mỉ.” Đinh Mẫn nhắc nhở.

Hà Tứ Hải đem bức ảnh xoay lại, quả nhiên ở phía sau bức ảnh có được giải thích qua.

Mặt khác cuối cùng còn có một cái định giá, nhưng những văn vật này phía sau định giá lại là vô giá.

Trong văn kiện không phải chỉ có một cái, phía sau còn có một cái thau đồ đồng, cũng được định giá là vô giá.

Thau đồng đại khái to bằng bàn tay, giống như là chén rượu mà trên tivi thường chiếu, người cổ đại dùng để uống rượu, đồ chơi này gọi là tước.

Trên thực tế, người cổ đại cũng không có cầm đồ này để uống rượu, trong tivi hoàn toàn là nói dối.

Đây là một cái lễ khí, là dùng để cúng bái.

Người cổ đại có hai việc quan trọng nhất, một là uống rượu, hai là cúng bái.

Sở dĩ văn hóa rượu hoàn toàn có thể nói chính là người chứng kiến lịch sử Trung Quốc, không được tính là bảo vật vô giá.

Nhưng cái tước này cũng không giống với tước bình thường, trên người tước có ba mươi hai viên văn tự.

Ghi chép bởi một cuộc chiến tranh, cũng là nguyên do tế tự.

Cũng bởi vì ba mươi hai viên văn tự này, mới khiến tước phổ thông này có vẻ quý giá không gì sánh được.

Vì sao nói như vậy đây.

Bởi vì các quốc gia khác không thừa nhận văn minh Trung Quốc là bắt từ Hạ Thương, mà là bắt đầu từ triều Chu.

Vì sao lại nói như vậy? Bởi vì mặc dù khai quật di tích của triều Thương cũng không ít, thế nhưng không phải di tích của nó, không có di tích, thì không tính là có văn minh.

Bởi vậy nên tước này mới quý giá như vậy.

Trừ bỏ hai cái này, những thứ còn lại tuy rằng đều là quốc bảo, thế nhưng đều có giá.

Hà Tứ Hải cảm thấy rất hứng thú, xem từ đầu đến đuôi.

Đồ vật không ít, nhiều vô số, có bốn mươi, năm mươi kiện, nhưng đều không phải là kiện lớn gì.

Giá trị có thể nói là không nhỏ một chút nào.

Quốc gia một chút cũng không có giấu diếm, tất cả bảo vật đều được đưa cho chuyên gia định giá cả.

“Thật sự cho tôi chọn?” Hà Tứ Hải đem tệp tài liệu khép lại hỏi.

“Đương nhiên, ngoại trừ hai cái đầu tiên, những cái khác tùy cậu chọn.” Đinh Mẫn hào phóng phất tay, với lại đây cũng không phải tiền của cô.

“Vậy tôi liền chọn quý nhất hai cái.” Hà Tứ Hải không khách khí nói.

Qúy nhất hai cái, dựa theo trình tự của tệp tài liệu, chính là món thứ ba và thứ tư.

Món thứ ba là kiện gốm sứ, món thứ tư là con dấu, hai vật phẩm này tổng giá trị đại khái cũng phải năm trăm triệu.

Năm trăm triệu tuy nhiều, nhưng đối với nhà nước mà nói như là muối bỏ biển, Đinh Mẫn nghe vậy cũng không có ngạc nhiên.

Mà tò mò hỏi: “Cậu rất thiếu tiền sao?”

Sở dĩ hỏi như vậy, bởi vì cô hiểu rõ, Hà Tứ Hải giúp đỡ không ít người, bao gồm cả cô, nhưng hắn chưa bao giờ thu tiền của người khác.

“Tôi chuẩn bị thành lập một quỹ từ thiện, giúp đỡ một số người thân của người đã chết, xem như là phục vụ miễn phí đi.” Hà Tứ Hải cười nói.

Đinh Mẫn nghe vậy có chút hiểu ra.

Cô nhớ tới những chuyện trước kia Hà Tứ Hải đã giúp cô.

Ví dụ như mẹ của Đặng Hữu Minh, Thảo Nhi em gái của Đại Tráng,... Nếu không gặp được Hà Tứ Hải, cuộc sống của các cô thật sự đều rất không tốt.

“Cái này tốt, tôi tranh thủ sớm đem số tiền này xin xuống, mặt khác cậu nếu như muốn làm một cái quỹ từ thiện, cầm làm một vài thủ tục, tôi cũng có thể giúp cậu.” Đinh Mẫn rất nhiệt tình nói.

“Qũy từ thiện này thuần túy là cá nhân tôi bỏ vốn ra, cũng không kêu gọi bên ngoài, chắc cũng không cần làm thủ tục gì?” Hà Tứ Hải đối với những chuyện này hoàn toàn không hiểu.

“Vẫn là cần, đều là quỹ, thì khẳng định là cần làm thủ tục, yên tâm, việc còn lại cứ giao cho tôi làm.”

“Vậy được, làm phiền cô rồi.”

“Khách khí với tôi như vậy làm gì?” Đinh Mẫn nói xong nhìn đồng hồ.

Sau đó hỏi: “Buổi trưa ăn cơm cùng không?”

“Đề lần sau đi, hôm nay không được.” Hà Tứ Hải nói.

“ y…” Đinh Mẫn nghe vậy có chút thất vọng.

“Bà nội tôi ngày hôm qua tới đây, buổi trưa tôi phải về cùng ăn cơm với bà rồi.” Hà Tứ Hải thuận miệng giải thích một câu.

“Bà nội đến? Vậy tôi đi thăm bà.” Đinh Mẫn cao hứng nói.

Hà Tứ Hải không khỏi cảm thấy kỳ quái, cô cao hứng cái gì chứ.

“Không cần đâu, Vãn Chiếu dẫn bà ấy đi trấn hồ Kim Hoa rồi, tí tôi lái xe đi tìm bọn họ.” Hà Tứ Hải nói.

“Vậy cũng tốt, vậy để lần sau đi.” Đinh Mẫn nghe vậy cũng không kiên trì muốn đi nữa.

Hai người tùy tiện hàn huyên hai câu, liền chuẩn bị đứng dậy rời đi.

Lúc mới ra cửa tiệm cà phê, Hà Tứ Hải chợt nhớ đến lúc mới tới, nghe được chuyện nhà ma qua nhân viên bất động sản.

Thế là quay đầu đem việc này nhờ Đinh Mẫn, để cô hỗ trợ tìm một ít tư liệu nhà ma ở Hợp Châu.

Đinh Mẫn nghe vậy đương nhiên là đồng ý, sau đó hai người mỗi người đi một hướng.

“Ở đây thật là náo nhiệt, cảm giác so với họp chợ ở chỗ bà còn náo nhiệt hơn.” Bà nội nhìn người đến người đi trấn hồ kim hoa, hơi xúc động nói.

Chỗ này, làm cho bà có một loại cảm giác như về nhà, bà rất thích bầu không khí như vậy.

“Cháu dẫn bà đi dạo, phía trước là phòng khám tư vấn tâm lý Tứ Hải mở cũng ở đây.” Lưu Vãn Chiếu nói.

“Thật sao? Vậy mau đưa bà tới xem một chút, xem thử chỗ làm việc của Tiểu Chu ra làm sao.” Bà nội nghe vậy kích động nói.

Cũng không nói đi dạo phố.

Cũng may Lưu Vãn Chiếu có chìa khóa của cửa hàng, nếu không đã không vào được rồi.

Nhưng đợi đến khi nhìn thấy xuyên qua hẻm nhỏ, vị trí hẻo lánh, bà nội lại bắt đầu lo lắng.

“Ở đây có phải là ít người, chuyện làm ăn có thể không tốt đúng không?”

“Bà nội, Tứ Hải không phải là người làm ăn, vị trí có tốt hay không cũng không có sao.”

“Đúng vậy, cháu nhìn xem bà lại hồ đồ rồi, làm sao lại quên mất việc này chứ.” Bà nội nghe vậy nở nụ cười.

“Nhưng mà do năm trước không qua đây, bên trong có chút bẩn.” Lưu Vãn Chiếu mở cửa Vấn Tâm Quán ra, phát hiện bên trong rơi xuống một mảng bụi.

“Không sao, bà chỉ nhìn một chút thôi.” Bà nội đi vào trong tiệm, tò mò nhìn xung quanh.

Kỳ thực cũng không có gì đẹp đẽ, bên trong trang trí vô cùng đơn giản.

Thế nhưng bà nội nhìn ra, đây là chỗ làm việc của cháu trai, bà muốn khắc sau trong ký ức của mình.

“Có khăn không? Bà giúp nó lau dọn một chút.” Bà nội đột nhiên nói.

“Bà nội, việc này bà không cần làm đâu, chờ con rảnh rỗi con đến quét dọn ạ.” Lưu Vãn Chiếu vội vàng kéo bà nội đang vén tay áo lên muốn làm việc.

“Công việc của cháu bận rộn, làm sao có thời gian chứ, chỉ là lau dọn một chút thôi, cũng không có gì mệt.” Bà nội bướng bỉnh nói.

Lưu Vãn Chiếu không ngăn được bà, chỉ có thể tìm hai cái khăn với cái thau nước, cùng với bà nội quét dọn vệ sinh.

Bận rộn làm việc, hai người đến buổi trưa mới đem phòng ốc quét dọn sạch sẽ.

“Mệt không?”

Nhìn bộ dạng Lưu Vãn Chiếu, trong mắt bà nội tràn đầy hiền từ.

“Không mệt ạ.” Lưu Vãn Chiếu có chút thở dốc nói.

Vì sợ bà nội mệt, Lưu Vãn Chiếu đều giành mình làm, toàn bộ trong phòng trên căn bản đều là một mình cô quét dọn.

Chạy lên chạy xuống, không mệt mới là lạ.

“Rửa sạch tay đi, chúng ta đi ăn cơm.” Bà nội mỉm cười nói.

“Không chờ Tứ Hải sao ạ?”

“Không chờ hắn, cháu dâu bà vừa mệt vừa đói, còn chờ hắn làm gì chứ.” Bà nội nắm tay Lưu Vãn Chiếu nói.

Lưu Vãn Chiếu nghe bà nội gọi mình là cháu dâu, gò má ửng đỏ, mỉm cười thẹn thùng.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment