Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1007 - Chương 1007: Chỉ Cần Anh Muốn

Chương 1007: Chỉ Cần Anh Muốn Chương 1007: Chỉ Cần Anh Muốn

“Bà nội, trưa chúng ta chỉ ăn mì thôi hả?” Lưu Vãn Chiếu nhìn mì đùi gà trong chén với vẻ mặt ngạc nhiên.

“Con muốn ăn gì khác không, muốn ăn gì, bà nội sẽ mua cho con.” Bà nội cười nói.

“Không phải, con còn muốn dẫn bà đi ăn cái gì đấy ngon ngon.” Lưu Vãn Chiếu dở khóc dở cười nói.

“Mì ngon lắm, nhìn kìa, còn có một đùi gà lớn nữa.” Bà nội nói rồi bỏ đùi gà trong chén của mình vào chén của Lưu Vãn Chiếu.

“Con ăn thêm đi.” Bà nội nói.

“Bà nội, con có mà, hơn nữa như này nhiều quá rồi, với lại con vốn định đưa bà đi dạo phố, nhưng ...”

“Không sao, như vậy rất tốt rồi, buổi chiều con vẫn có thể dẫn bà đi dạo mà.” Bà nội nói rồi ăn mì.

Lưu Vãn Chiếu rất bất lực, nhưng cô vẫn trả lại cái đùi gà, thật sự quá lo rồi, một mình cô ăn không hết.

Bà nội thấy quả thật có hơi nhiều nên không từ chối nữa.

Lúc này Lưu Vãn Chiếu cũng đang chuẩn bị ăn mì thì chuông điện thoại vang lên.

Bà nội nghe thấy liền ngẩng đầu lên.

“Là Hà Tứ Hải gọi.” Lưu Vãn Chiếu nói.

Sau đó thì nghe điện thoại.

Chẳng mấy chốc, bà nội lại hỏi: “Tứ Hải nói gì?”

“Anh ấy hỏi con đang ở đâu, anh ấy sắp đến rồi.” Lưu Vãn Chiếu cất điện thoại rồi nói.

“Ừm, vừa hay buổi chiều chúng ta cùng nhau đi dạo phố.” Bà nội vui vẻ nói.

“Nếu như Tứ Hải biết con mời bà ăn mì, anh ấy sẽ giận con mất.” Lưu Vãn Chiếu nói.

“Không đâu, tiểu Chu rất ngoan ngoãn, nếu thằng bé dám nói con, bà liền giúp con đánh nó.” Bà nội khí thế nói.

Lưu Vãn Chiếu nghe xong thì bật cười khanh khách.

“Vãn Vãn ...” Bà nội đột nhiên gọi.

“Sao thế bà nội?”

“Con là một cô gái tốt, xinh đẹp, tính tình tốt, vừa lương thiện lại có văn hóa ...”

Lưu Vãn Chiếu có hơi ngại ngùng khi được khen ngợi.

“Con có thể nhìn trúng Hà Tứ Hải nhà chúng ta thì chính là phúc của nó, sau này các con phải sống thật tốt, nếu có chuyện gì thì nói cho bà nội biết, bà nội làm chủ cho con, đứa nhỏ Tứ Hải này rất hiếu thuận, nó vẫn nghe lời bà nói, con cũng đừng thấy áp lực ...”

“Làm người thì đừng suy nghĩ quá nhiều, chỉ cần mình thích, mình vui vẻ là được, nếu một ngày cảm thấy không thích, không vui nữa thì cứ rời đi, bà nội sẽ không trách con, bà nội biết con là cô gái tốt…”

Bà nội nói rất nhiều, nhưng Lưu Vãn Chiếu không phải kẻ ngốc, cô ấy coi như có thể hiểu ý của bà nội.

“Sẽ không đâu bà nội, con rất vui khi ở cùng với Tứ Hải, con ... con cũng rất thích anh ấy.” Lưu Vãn Chiếu mặt đỏ bừng nói.

“Vui thì tốt.”

Bà nội nghe xong thì mừng lắm nên không nói tiếp nữa, chuyện sau này không ai nói trước được, hiện tại cứ sống cho tốt đi, cả đời bà không được học hành nhiều nhưng bà chừng kiến rất nhiều chuyện, đương nhiên hiểu đạo lý này.

“Ăn cơm đi, ăn xong con có muốn về nghỉ ngơi không? Lần sau chúng ta đi dạo, con đi làm cả buổi sáng chắc mệt lắm.” Bà nội ân cần nói.

“Không cần ạ, lúc trước quả thật có hơi mệt, nhưng bây giờ con đã nghỉ ngơi rồi, toàn thân tràn đầy sức lực.” Lưu Vãn Chiếu nói.

“Hai người đang nói gì thế?” Lúc này, một giọng nói vang lên phía sau Lưu Vãn Chiếu.

Lưu Vãn Chiếu quay lại và thấy Hà Tứ Hải đã đến sau lưng cô từ lúc nào đó.

“Anh đến rồi?” Lưu vãn Chiếu vui mừng khi nhìn thấy Hà Tứ Hải.

“Ngồi đi, ăn trưa chưa?” Bà nội nói.

“Vẫn chưa ạ, đây không phải là muốn cùng mọi người đi ăn cơm sao?”

“Vậy thì tốt, để ông chủ làm thêm một bát mì.”

“Buổi trưa lại ăn mì, lần đầu tiên bà nội tới đây sao không ăn món nào ngon ấy?”

Lưu Vãn Chiếu nghe thế có chút tủi thân, cô ấy cũng hết cách rồi.

May thay, lúc này bà nội nói: “Đừng trách con bé, là do bà muốn ăn, bà thích ăn mì.”

Bà ngược lại không hề nói dối, già cả răng cỏ không tốt nên thích ăn mấy món mềm mềm.

“Buổi sáng Vãn Vãn có dẫn bà đến xem cửa hàng của con, bên trong toàn bụi, Vãn Vãn bận rộn cả buổi sáng, con đừng trách con bé nữa.”

“Không có, anh không có ý trách em, anh chỉ thuận miệng nói thôi, em đừng giận nhé.” Hà Tứ Hải nói với Lưu Vãn Chiếu.

“Em mới không thèm giận.” Lưu Vãn Chiếu trừng mắt nhìn hắn ta rồi nói.

“Em không giận thì tốt, ăn xong chúng ta cùng nhau đi dạo.”

“Giải quyết việc xong chưa?” Lưu Vãn Chiếu hỏi.

Cô biết Hà Tứ Hải đã đến gặp Đinh Mẫn, Hà Tứ Hải không hề giấu diếm cô.

Hơn nữa cô đối với Hà Tứ Hải cũng rất an tâm.

Bởi vì dựa vào năng lực của Hà Tứ Hải, nếu thực sự muốn giấu cô điều gì đó thì cô chắc chắn không bao giờ phát hiện ra.

Vì vậy cô cũng thả lỏng trái tim mình, sống như vậy mới không thấy mệt mỏi.

“Xong rồi.” Hà Tứ Hải vừa đáp vừa gọi ông chủ cho thêm một tô mì bò.

“Vậy anh đã chọn hai thứ gì?” Lưu Vãn Chiếu tò mò hỏi.

Cô đương nhiên cũng biết nguyên do sự việc.

“Anh đã chọn hai cái đắt nhất, haha …” Hà Tứ Hải cười.

“Oa, giá bao nhiêu, giá bao nhiêu?” Lưu Vãn Chiếu cũng phấn khích hỏi.

Họ đều là con người, cũng không phải thần thánh gì, có mấy ai không thích tiền chứ, chuyện thường tình thôi.

“Khoảng năm trăm triệu.” Hà Tứ Hải nói.

“Wow, vậy là anh phát tài rồi.” Lưu Vãn Chiếu vui vẻ nói.

“Không, là chúng ta phát tài.” Hà Tứ Hải sửa lại.

Hai má Lưu Vãn Chiếu hơi ửng đỏ, trong lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào không gì sánh được.

Bà nội không biết họ đang nói chuyện gì, chỉ nghe nói phát tài gì đấy, bà vừa ăn mì vừa vui vẻ lắng nghe.

Lúc này, ông chủ mang mì bò lên, hương vị ngon đến bất ngờ.

“Đúng rồi, thực ra anh còn có chuyện khác muốn giao cho em, nhưng...”

Hà Tứ Hải do dự có nên nói với cô ấy chuyện về nguồn quỹ.

Nhưng hắn ta thực sự muốn Lưu Vãn Chiếu giúp đỡ mình.

“Nhưng cái gì?” Lưu Vãn Chiều ngẩng đầu tò mò hỏi.

“Không phải trước đây anh muốn lập một nguồn quỹ sao? Chuyện này em biết mà.”

Lưu Vãn Chiếu gật đầu, Hà Tứ Hải từng nói chuyện này với cô.

“Anh muốn giao nguồn quỹ này cho em quản lý.” Hà Tứ Hải nói một cách nghiêm túc.

“Hả, em á? Không được.” Lưu Vãn Chiếu xua tay.

“Tại sao không được?”

“Em học chuyên ngành ngoại ngữ, không hiểu mấy cái như tài chính đâu.”

“Cần phải hiểu cái gì à? Chỉ là tiêu tiền thôi mà, không cần em phải hiểu, hơn nữa anh sẽ tìm người giúp em, không để em làm một mình đâu, điều duy nhất anh lo lắng là việc này có thể làm chậm trễ công việc trên trường của em.”

Lưu Vãn Chiếu có chút do dự, cô thực sự muốn tiếp quản nguồn quỹ, từ trước đến giờ cô luôn cảm thấy mình không giúp gì được cho Hà Tứ Hải, trong lòng có hơi thất vọng, mà lần này lại là một cơ hội tốt.

Nhưng cô lại sợ năng lực bản thân không đủ, làm lỡ công việc của Hà Tứ Hải.

“Thật ra em không cần bối rối như vậy, mấy việc chuyên môn cứ giao cho người có chuyên môn làm, em chỉ cần có trách nhiệm kiểm tra là được.” Hà Tứ Hải thấy cô do dự liền an ủi nói.

“Vậy để em suy nghĩ thêm.” Lưu Vãn Chiếu nói.

“Trong lòng nghĩ thế nào thì cứ làm thế đấy, đừng quá nặng nề.”

“Vậy anh có muốn em tiếp quản nguồn quỹ không?” Lưu Vãn Chiếu đột nhiên hỏi.

“Đương nhiên muốn.”

Hà Tứ Hải thốt lên, nếu không hắn ta đã không đề cập chuyện này với Lưu Vãn Chiếu.

“Vậy được, vậy em sẽ thử xem.” Lưu Vãn Chiếu liền nói.

“Ồ, không suy nghĩ thêm nữa sao?”

“Chỉ cần anh muốn, em luôn sẵn lòng.” Lưu Vãn Chiếu nói với đôi má ửng hồng.

Bà nội - người ở bên cạnh luôn nghe không hiểu họ đang nói gì cũng hiểu được câu này, trên đôi gò má già nua chợt nở nụ cười hạnh phúc.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment