“Nếu như em muốn tới giúp đỡ, anh sợ em sẽ không tiếp tục được công việc ở trường, em nên suy nghĩ kĩ đi.”
Lưu Vãn Chiếu thực sự đồng ý, nhưng Hà Tứ Hải lại do dự.
Bởi vì giáo viên là một công việc tốt, mà Lưu Vãn Chiếu không phải kiểu phụ nữ hễ có tiền là hưởng thụ, cái gì cũng không làm.
Hắn ta lo lắng sau khi Lưu Vãn Chiếu từ bỏ công việc, trong lòng sẽ cảm thấy buồn.
“Không sao, nếu em thật sự cảm thấy mình không ổn thì lại trở về dạy học, cũng chẳng sao hết.”
Nghe Lưu Vãn Chiếu nói như vậy Hà Tứ Hải cũng yên tâm hơn.
“Đinh Mẫn sẽ giúp anh làm các thủ tục cho nguồn quỹ, nhưng địa điểm văn phòng, tuyển dụng nhân sự có lẽ đều cần em lo liệu.” Hà Tứ Hải nói.
“Yên tâm đi, việc còn lại cứ giao cho em.”
Nếu đã đồng ý với Hà Tứ Hải, Lưu Vãn Chiếu lại tràn đầy tự tin và năng lượng.
“Ngoài ra, anh sẽ tìm thêm hai chuyên gia đến giúp, vì nguồn quỹ của chúng ta không nhận quyên góp, nhưng tiền không thể cứ để ở ngân hàng, vì vậy chúng ta cần một nhà đầu tư chuyên nghiệp giúp chúng ta lo liệu, ngoài ra cần có một người sắp xếp và xem xét đối tượng được tài trợ, còn em chỉ cần phụ trách ký tên vào dòng tiền(*) cuối cùng là được.”
(*)Dòng tiền: hiểu đơn giản là sự chuyển động, sự lưu chuyển vào, ra hay (thu và chi) của các khoản tiền tệ trong một doanh nghiệp.
Nghe Hà Tứ Hải nói như thế, Lưu Vãn Chiếu cảm thấy không có gì khó khăn.
Hà Tứ hải cũng không nói một cách ngẫu nhiên, thậm chí trong lòng đã chọn sẵn ứng cử viên.
Ăn mì xong, Hà Tứ Hải và Lưu Vãn Chiếu cùng nhau đi dạo quanh thị trấn.
Bà nội không mua gì hết mà chỉ mua một ít đồ ăn vặt cho ba đứa nhóc và một vài đồ dùng mà bà thấy thú vị.
Bọn họ đi dạo đến lúc mặt trời sắp lặn mới về.
Đương nhiên, chắc chắn bữa tối sẽ không lại ăn ở trên trấn, bởi vì buổi tối Lâm Kiến Xuân mời bọn họ ăn cơm, hơn nữa Uyển Uyển đã nhiệt liệt bày tỏ rằng cô bé đã mua rất nhiều món ngon.
Chưa kể, cái xe ba bánh mà Lưu Vãn Chiếu mượn rất xịn sò, Hà Tứ Hải lái xe còn đèo thêm bà nội và Lưu Vãn Chiếu mà không gặp vấn đề gì.
“Ở đây đẹp thật.” Nhìn cảnh hoàng hôn trên hồ, bà nội cảm khái nói.
“Vậy bà nội ở đây thêm vài ngày nữa đi.” Lưu Vãn Chiếu nhân cơ hội nói.
“Sao được chứ, bà lão đây sẽ gây thêm nhiều phiền phức cho các con mất, hơn nữa ở đây tuy tốt, nhưng chắc chắn không thoải mái như sống ở nhà của mình.”
“Không đâu…”
“Bà cố, ba ...” Giọng Đào Tử chợt vọng lại từ phía bãi cát bên bờ hồ.
“Là Đào Tử à?”
Bà nội nhìn về hướng phát ra tiếng nói, mắt bà hơi kém nên nhìn không rõ lắm.
“Đúng vậy, là Đào Tử, mẹ con đưa bọn trẻ đến chơi cát.” Lưu Vãn Chiếu nói.
Không chỉ có Huyên Huyên và Đào Tử ở đó, mà Uyển Uyển và mẹ cô bé cũng ở đấy.
Ngoài ra, trên bãi cát còn có một số em nhỏ khác, mọi người cùng nhau đào rãnh, đào hố, vui đùa rất vui vẻ.
“Vậy chúng ta xuống xe đi đến đấy đi.” Bà nội nói.
Thế là Hà Tứ Hải dừng chiếc xe điện bên đường.
Lúc này, Đào Tử đã chạy vào bờ.
Bị Hà Tứ Hải tóm lại rồi nhấc lên.
Phía sau cô bé còn có Huyên Huyên đang thở hổn hển.
Về phần Uyển Uyển, cô bé vẫn ngồi xổm tại chỗ, nhìn họ cười hiahia.
Cô bé không thèm chạy đua với họ, bởi vì không ai trong số họ có thể chạy lại cô bé.
Vô địch thật cô đơn mà.
“Chị ơi, đây là “đồ ăng dặt” đúng không?”
Huyên Huyên chạy đến, liếc mắt nhìn qua chiếc túi mà Lưu Vãn Chiếu đang cầm.
Lưu Vãn Chiếu còn không biết chút tâm tư này của cô bé sao.
“Không có gì.”
Cố tình không nói cho cô bé biết.
Nhưng bà nội ở bên cạnh lại nói: “Là đồ ăn vặt bà nội mua trên trấn cho các con đấy.”
Huyên Huyên: → _ →
“Ánh mắt gì đây, em muốn hay không muốn đây?”
“Chị ơi, em yêu chị nhất nhất luôn.”
Huyên Huyên vừa nói vừa dang rộng vòng tay, biểu thị việc cô bé rất yêu thương chị gái mình.
“Tin em mới lạ ấy.” Lưu Vãn Chiếu có chút mắc cười, véo nhẹ khuôn mặt bầu bĩnh của cô bé.
“Đúng vậy, em là quỷ đấy, chị phải tin em.” Huyên Huyên liền hùng hồn nói.
Lưu Vãn Chiếu: …
Thấy chị gái ngơ ngác, cô bé nhân cơ hội kéo miệng túi rồi nhìn vào trong.
Lúc này Đào Tử cũng đang chật vật để thoát khỏi Hà Tứ Hải.
“Oa ...” Huyên Huyên nhìn thấy đồ trong túi liền kêu lên.
“Là gì vậy?” Đột nhiên bên tai cô bé có giọng nói tò mò hỏi.
Huyên Huyên giật mình quay đầu lại, lúc này mới phát hiện Uyển Uyển đã đứng sau lưng mình từ lúc nào không hay.
Thấy cô bé quay lại nhìn mình liền bật cười hiahia.
“Dọa chết em rồi.” Huyên Huyên bất mãn nói.
“Không đâu, em đã chết rồi mà.” Uyển Uyển nói.
Huyên Huyên: (???)
Chị Uyển Uyển ngốc nghếch.
“Em còn chưa nói cho chị biết có cái gì ở trong đấy?” Uyển Uyển hoàn toàn không cảm thấy gì, tiếp tục hỏi.
“Là thịt khô, thịt khô…”
“Ồ, chị thích ăn thịt khô.”
Uyển Uyển nói xong liền nhìn Lưu Vãn Chiếu với ánh mắt bling bling, đang muốn bày tỏ rằng - muốn ăn.
Thực ra đây là khô heo bà nội mua ở trên trấn, mới nướng và cắt miếng, hương vị cực kỳ ngon.
Lúc này Đào Tử cũng thoát khỏi vòng tay của Hà Tứ Hải, ba đứa nhóc lập tức vây quanh Lưu Vãn Chiếu.
Được lắm, hôm nay nếu không cho thì sẽ không rời đi được rồi.
“Ăn ít thịt thôi.” Hà Tứ Hải thuận miệng nói.
“Vâng.” Ba đứa nhỏ nói đồng ý vô cùng dứt khoát.
Nhưng trên thực tế, ăn được bao nhiêu thì cứ ăn bấy nhiêu, không bao giờ ăn ít đâu.
Ba đứa nhóc đứa nào đứa nấy đều nhâm nhi miếng thịt khô một cách đầy mãn nguyện, lúc này mới cùng chúng bạn xuống lại bãi cát tiếp tục nô đùa.
Lúc này Tôn Nhạc Dao và Chu Ngọc Quyên cũng đang đi dạo cùng nhau.
“Chờ bọn nhóc chơi thêm một lát, sau đó lại đến nhà chúng tôi ăn cơm, ba của Uyển Uyển và mọi người đã trở về rồi.” Chu Ngọc Quyên nói với Hà Tứ Hải.
“Dạ vâng.” Hà Tứ Hải gật đầu.
Bọn họ quay lại sớm thật đấy.
“Tôi sợ mấy món tôi nấu không hợp khẩu vị của mọi người, cho nên bữa tối nay đều do dì Chương nấu.” Chu Ngọc Quyên lại giải thích.
Dì Chương là người chuyên nấu ăn mà Chu Ngọc Quyên mời ở Hợp Châu, nấu ăn rất ngon.
“Thực ra không quan trọng, miễn ăn được là được.” Hà Tứ Hải lịch sự nói.
Chu Ngọc Quyên do dự một hồi rồi nói: “Nhưng tối nay La Vũ Dương cũng đến, đều trách Trạch Vũ lắm chuyện, cô ấy nghe nói có bà nội đến nên cứ nhất quyết muốn đến gặp bà ấy.”
“Nếu cậu thấy đột ngột quá, tôi sẽ gọi cho Trạch Vũ ngay bây giờ.”
Chu Ngọc Quyên có chút lo lắng Hà Tứ Hải sẽ không vui.
“Không sao đâu, vừa hay tôi cũng có chuyện muốn tìm cô ấy.” Hà Tứ Hải nói.
Chu Ngọc Quyên thở phào nhẹ nhõm.
Hà Tứ Hải nói có chuyện muốn tìm La Vũ Dương không chỉ là thuận miệng nói, mà là thực sự có chuyện muốn nhờ.
Cô ấy là một trong những người Hà Tứ Hải tìm để giúp Lưu Vãn Chiếu.
La Vũ Dương có kinh nghiệm quản lý và kinh nghiệm đầu tư phong phú, có cô ấy Lưu Vãn Chiếu sẽ thoải mái hơn.
Người còn lại mà Hà Tứ Hải định tìm chính là vợ của Quan Đạo Hằng - Tiền Tuệ Ngữ.
Tiền Tuệ Ngữ học chuyên ngành kế toán, con người cũng rất đơn thuần.
Quan Đạo Hằng còn lo lắng nếu sau khi ông ta rời đi, Tiền Tuệ Ngữ sẽ bị lừa.
Nhưng nếu làm việc trong trong phòng quỹ mà Hà Tứ Hải mở, ông ấy cũng yên tâm hơn.
------
Dịch: MBMH Translate