Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1009 - Chương 1009: Cái Mông Bị Xì Hơi

Chương 1009: Cái Mông Bị Xì Hơi Chương 1009: Cái Mông Bị Xì Hơi

Ba miếng thịt khô, chỉ trong chốc lát ba đứa nhỏ ăn hết sạch sành sanh, sau đó lại vây quanh Lưu Vãn Chiếu xin thêm.

“Không được ăn nữa, nếu ăn nữa, mấy đứa định không ăn bữa tối sao?”

“Nếu ăn thịt khô thì có thể không ăn tối.” Huyên Huyên nghiêm túc nói, bày tỏ có thể chấp nhận chuyện này.

“Em được lắm.” Lưu Vãn Chiếu vừa giận vừa buồn cười gõ nhẹ vào đầu cô bé.

“Chị nói em biết, tối nay chúng ta sẽ ăn tối ở nhà Uyển Uyển, nhà cô bé làm rất nhiều món ngon đấy.” Lưu Vãn Chiếu biết nhược điểm của cô bé, cho nên biết phải nói gì.

Quả nhiên Huyên Huyên liền do dự khi nghe cô nói như vậy.

“Còn em, còn em nữa, hiahia ... em cũng đã mua rất nhiều món ngon để cùng mọi người ăn đấy.”VipTruyenGG.com - Truyện Dịch Hay Giá Rẻ.

“Vậy thì em không ăn nữa, ăn thịt nhiều sẽ bị táo bón mất.” Huyên Huyên tự an ủi mình.

Sau đó vỗ cái bụng nhỏ của mình rồi quay người rời đi.

Lưu Vãn Chiếu nhìn hai đứa nhóc còn lại rồi hỏi: “Các em còn muốn ăn không?”

Đào Tử gãi đầu, suy nghĩ một hồi rồi gật đầu, cô bé cảm thấy ăn một miếng nữa cũng sẽ không ảnh hưởng đến bữa tối của mình.

Thế là Lưu Vãn Chiếu đưa cho cô bé một miếng thịt khô khác.

Uyển Uyển nhìn thấy Đào Tử xin một miếng khác, đương nhiên cũng xin thêm một miếng.

Thế là hai đứa nhóc ngậm miếng thịt trong miệng rồi rời đi.

Huyên Huyên đang vung cái xẻng nhỏ ra sức đào hố cát cảm thấy sửng sốt, trợn mắt ngoác mồm.

Ngạc nhiên hỏi: “Hai người ăn nữa thì không ăn nổi bữa tối đâu, có rất nhiều rất nhiều món ngon đấy…”

Cô bé cố hết sức để dang rộng vòng tay, dang thật rộng, còn nhiều hơn tình yêu cô bé dành cho chị mình nữa.

“Ăn thêm miếng nữa cũng không sao, còn lâu mới ăn tối mà.” Đào Tử hời hợt nói.

“hiahiahia… ừm ừm.” Uyển Uyển nhanh chóng gật đầu phụ hoạ.

Sau đó cắn một miếng thịt khô trong tay, “Woa, ngon quá.”

Huyên Huyên: ...

Cô bé vứt cái xẻng trong tay xuống rồi chạy đến chỗ Lưu Vãn Chiếu trên đôi chân ngắn ngủn của mình.

“Chị, chị ơi...”

“Gì đấy?”

“Em muốn ăn nữa.”

“Không phải nói không ăn nữa sao? Ăn nhiều bị táo bón thì phải làm sao? Em không sợ sao?”

“Không sợ, em hết táo bón rồi.”

“Vậy không phải em sẽ trở thành một đứa trẻ thối sao, trong bụng đầy những thứ hôi hám.” Lưu Vãn Chiếu chọc vào chiếc bụng đang căng phồng của cô bé.

Huyên Huyên liền uốn éo như một con rắn rồi bật cười khúc khích.

“Mẹ, mẹ ơi, chị bắt nạt con.”

Giỏi lắm, còn biết đi mách lẻo.

“Chị bắt nạt con như thế nào?”

Tôn Nhạc Dao vẫn ở bên cạnh lặng lẽ lắng nghe, làm sao bà ấy có thể không biết chuyện gì đang xảy ra.

“Chị cù lét con, còn nói con là một đứa trẻ thối, mẹ nhanh đánh mông chị đi.”

“Đòi đánh mông chị, chị đánh mông em mới đúng á?”

Lưu Vãn Chiếu có chút buồn cười ngồi xổm xuống rồi vỗ nhẹ vào cái mông nhỏ của nàng vài cái.

Sau đó, Huyên Huyên chợt “bủm bủm” đánh rắm thối đến hai lần.

Huyên Huyên lập tức trừng to mắt hét lên: “Mẹ ơi, không ổn rồi, chị khiến mông con xì hơi rồi.”

m thanh lớn đến nỗi mọi người trên bãi cát đều có thể nghe thấy, tất cả đều nhìn về phía cô bé.

Huyên Huyên không cảm thấy ngượng ngùng chút nào, thay vào đó cô bé hờn dỗi rồi bày ra dáng vẻ kiểu “hãy mau đến dỗ em đi”.

Nhưng Lưu Vãn Chiếu lại ngượng đến mức muốn chui xuống lỗ.

Nhiều người đều nín cười, cũng có người không nhịn được mà cười khẽ.

Kể cả bản thân Tôn Nhạc Dao cũng không thể nhịn cười.

Bà nội càng cười đến mức không nhặt được mồm.

“Cô bé búp bê nhỏ này thật dễ thương, thú vị quá đi.” Bà nội cười đến vỡ cả bụng.

“Em đang đánh rắm đấy.” Lưu Vãn Chiếu thấp giọng giải thích.

“Mẹ, chị nói lời con nói là đánh rắm.” Huyên Huyên lại lớn tiếng nói.

Được lắm, cô bé là đang cố tình, còn bày đặt không biết sao?

“Cho em ăn, cho em ăn, nhanh cầm đi đi.”

Lưu Vãn Chiếu coi như sợ cô bé rồi, thế là lấy một miếng thịt đưa cho cô bé để cô bé mau rời đi.

“Em muốn hai miếng, chị làm mông em xì hơi đến hai lần.” Huyên Huyên giơ ngón tay mũm mĩm của mình ra rồi nói.

“Cầm đi.”

Lưu Vãn Chiếu không còn hơi sức mặc cả với cô bé nữa, thế là cho cô bé thêm một miếng khác, thực sự sợ cô bé rồi.

Cầm một miếng thịt khô trên tay, Huyên Huyên đắc thắng bước đến chỗ Đào Tử và Uyển Uyển.

Cắn một miếng bên trái rồi lại cắn một miếng bên phải.

“Non quá đuy...” (*khúc này Huyên Huyên phát âm sai)

“Thật tốt quá.” Bà nội xúc động nói khi nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của lũ trẻ.

“Ừ, thật tốt.” Hà Tứ Hải nở nụ cười nói.

Bà nội nắm lấy tay Hà Tứ Hải.

“Làm bà nhớ lại khi con và tiểu Lộc còn nhỏ.”

“Thật sao? Bọn con cũng đáng yêu ngây thơ như bọn trẻ ấy sao?”

“Không phải, hai đứa suốt ngày đánh nhau, con thường bị tiểu Lộc ức hiếp đến khóc bù lu bù loa, sau đó lại chạy đến mách bà với ông nội.”

Hà Tứ Hải: …

Hắn ta thực sự không nhớ những chuyện thời thơ ấu của mình.

“Ông nội con nói con là nam tử hán, phải dũng cảm lên, nếu bị con gái bắt nạt, thì phải tự mình chiến đấu lại, mỗi lần được ông nội khích lệ, con đều cảm thấy bản thân là nam tử hán, lần sau nhất định sẽ đánh thắng được tiểu Lộc, nhưng lần nào cũng bị đánh đến khóc bù lu bù loa.”

“Được lắm, lần sau gặp tiểu Lộc, con phải tính món nợ này với cô ấy mới được.” Hà Tứ Hải nói đùa.

Bà nội vỗ vào lưng hắn ta một cái: “Đã bao lớn rồi, con bé là chị con, cả nhà phải hoà thuận, con không thể ăn miếng trả miếng thế được.”

“Bà nội, con chỉ nói giỡn thôi, bà xem con là người thế nào chứ.” Hà Tứ Hải dở khóc dở cười nói.

“Thực ra hồi nhỏ tiểu Lộc đối xử với con rất tốt, tuy con bé ăn hiếp con nhưng trong thôn con bé lại là người bảo vệ con, thường xuyên vì con mà đánh nhau với mấy đứa trẻ trong thôn.”

“Tại sao lại đánh nhau với người ta?”

“Hồi nhỏ con nghịch lắm, thường chọc lũ trẻ cùng thôn tức giận, không đánh con thì đánh ai.”

“Thật không?” Hà Tứ Hải gãi má, nghi ngờ hỏi.

“Bà nội còn có thể nói dối con sao?” Bà nội giả bộ tức giận vỗ nhẹ vào cánh tay Hà Tứ Hải.

“Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa, bà nội, để con dìu bà đi.” Hà Tứ Hải bắt đầu nói.

“Để em, để em.” Lưu Vãn Chiếu nói một cách nghiêm túc.

Đồng thời nhét ngay chiếc túi vào tay Hà Tứ Hải, sau đó chủ động khoác tay bà nội rồi dìu bà đi

“Bà nội, bà kể tiếp chuyện Hà Tứ Hải lúc nhỏ đi, con muốn nghe.” Lưu Vãn Chiếu nói.

“Được, con thích là được, để bà nhớ thử xem.” Bà nội cười nói.

“Này, mọi người nói to quá, tôi có thể nghe thấy đấy.” Hà Tứ Hải lớn tiếng nói.

Lưu Vãn Chiếu lập tức quay đầu lại, lè lưỡi với hắn ta, làm mặt xấu, sau đó quay đầu lại một cách đắc thắng rồi dìu bà nội đi về phía trước.

Hà Tứ Hải buồn cười lắc đầu.

Rồi đột nhiên cảm thấy không đúng, quay đầu lại liền thấy ba đứa nhóc đang xếp hàng, không biết từ lúc nào đã đứng phía sau hắn ta.

“Các em đang làm gì đấy?”

“hiahia ... muốn ăn nữa.”

“Không được, không cho ăn thêm nữa.”

“Thật keo kiệt, là con trai thì bụng phải to.”

Đào Tử vươn tay vỗ vào bụng Hà Tứ Hải với vẻ tiếc nuối.

Cái quái gì thế? Bụng to?

Nhưng đàn ông phải ngoài ba mươi tuổi thì bụng mới phệ, hắn ta vẫn còn trẻ lắm.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment