Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1010 - Chương 1010: Liên Hoan

Chương 1010: Liên Hoan Chương 1010: Liên Hoan

Tại sao lại nói đàn ông sau tuổi ba mươi bụng sẽ phệ ra.

Do quá trình trao đổi chất trong cơ thể của nam giới sau tuổi ba mươi bị suy giảm.

Cộng thêm các nguyên nhân như phải gánh vác gia đình, áp lực công việc cao, chế độ ăn uống không điều độ, thức khuya… thì về cơ bản, ở độ tuổi này, con người bắt đầu tăng cân và to bụng ra.

Vì vậy, Hà Tứ Hải vỗ bụng nói: “Đừng lo, đến 30 tuổi ba sẽ không có bụng phệ đâu”.

Đào Tử nghe vậy thì hơi mù mờ, sau đó bắt đầu dùng ngón tay đếm xem ba mươi tuổi là bao nhiêu lâu, nàng phải đợi đến bao giờ mới có thể ăn được thịt khô đây.

Tôn Nhạc Dao ở bên cạnh nghe vậy thì bật cười nói:

“Đào Tử nói rằng đàn ông thì phải rộng lượng, chứ không phải là bụng phệ.”

Lúc này Hà Tứ Hải mới nhận ra.

Nhưng không cho bọn chúng ăn thì trở thành người không rộng lượng sao?

Vâng vâng, ba đứa nhỏ gật đầu liên tục, ý muốn nói hắn nói rất đúng.

“Nhưng ba không rộng lượng, không cho.” Hà Tứ Hải từ chối.

“Thật keo kiệt.” Đào Tử trợn mắt nhìn hắn rồi quay đi.

"Thật keo kiệt."

Huyên Huyên bắt chước Đào Tử cũng trợn mắt nhìn Hà Tứ Hải nói, nói xong liền vội vàng chạy đi.

Uyển Uyển nói trước mấy tiếng: “Hia hia hia...”

“Hả?” Hà Tứ Hải liếc mắt nhìn nàng.

Uyển Uyển giật mình, sau đó khẽ nói: "Anh thật hào phóng."

Nói xong, liền lo lắng ngước nhìn Hà Tứ Hải.

“Đi chơi thôi.” Hà Tứ Hải cảm thấy hơi buồn cười khẽ xoa đầu nàng.

Lúc này Uyển uyển mới hia hia chạy đi.

“Bọn nhóc này.” Hà Tứ Hải lẩm bẩm.

Khuôn mặt hắn lộ ra một nụ cười ấm áp.

Mà lúc này Lưu Vãn Chiếu cũng đang mỉm cười rạng rỡ.

Nàng đang rất háo hức nghe bà nội kể lại những chuyện thuở còn nhỏ của Hà Tứ Hải.

Ví dụ như chuyện khi còn nhỏ Hà Tứ Hải rất nghịch ngợm, thích chọc ghẹo người khác nhưng lại nhát gan, thường xuyên đánh lộn với đám trẻ trong thôn, mỗi lần bị đánh là lại khóc lóc chạy về nhà, tìm ba mẹ hoặc Tiểu Lộc tới đánh trả.

Còn khi còn nhỏ Hà Tứ Hải rất thích ăn kẹo, nhưng do sợ ăn nhiều sẽ sâu răng nên mẹ hắn đưa ra quy định mỗi ngày chỉ được ăn một hai viên, số còn lại sẽ bị cất đi, nhưng lần nào cũng bị hắn tìm thấy.

"Có một lần thằng bé ăn kẹo vào buổi tối, kẹo bị rơi xuống đất, đèn thì tối om, Tiểu Chu thằng bé đó nhìn cũng chẳng thèm nhìn, mà nhặt lên cái liền cho vào miệng luôn, không ngờ đó lại là một cục phân gà.” Bà nội cười lớn, để lộ cả hàm răng.

“Ha ha.” Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì cũng không nhịn được mà phá lên cười.

“Còn gì nữa ạ, còn gì nữa không ạ, bà nói hết cho cháu nghe đi, sau này cháu sẽ mang mấy chuyện này ra chọc ghẹo anh ấy.” Lưu Vãn Chiếu hào hứng nói.

“Vậy bà biết nhiều lắm.” Bà nội không những không dừng lại, mà còn vô cùng đắc ý.

“Bà ơi, bà là tốt nhất, bà mau nói cho cháu biết đi ạ.” Lưu Vãn Chiếu khoác tay bà nội, làm nũng nói.

“Còn nữa, vào một ngày hè, tối hôm đó Tiểu Chu tè dầm, tè lên cả quần của bố thằng bé đang ngủ bên cạnh, sau khi ngủ dậy, thằng bé sống chết không chịu thừa nhận là mình tè, một mực nói đó là nước tiểu của ba nó.”

...

Cả quãng đường hai người nói một mạch về mấy chuyện xấu hổ khi còn nhỏ của Hà Tứ hải.

Cười nói vô cùng vui vẻ.

Ba đứa nhỏ nô đùa đùa đến tận khi tia nắng cuối cùng vụt tắt thì mới tiếc nuối theo người lớn về nhà.

“Nghịch cát vui đến vậy sao?” Hà Tứ Hải hơi tò mò hỏi.

“Đương nhiên rồi.”

Đào Tử nghe vậy liền nheo mắt nhìn hắn, như đang muốn nói, sao ba lại hỏi câu ngốc nghếch như vậy chứ.

“Vậy có phải con chơi no luôn rồi phải không, cơm tối nay không cần ăn nữa nhé.” Hà Tứ Hải cũng nheo mắt hỏi nàng.

“Được thôi, con không ăn cơm nữa, con ăn rau.” Đào Tử lập tức nói.

Hay lắm, không ngốc chút nào, tối nay chắc chắn có rất nhiều rau, tối nay không cần ăn cơm cũng no.

“Rau cũng không được ăn, no rồi thì ăn cái gì?”

“No rồi cũng ăn được mà, ăn xong cơm rồi vẫn ăn được hoa quả, uống sữa, ăn đồ ăn vặt nữa mà, vậy tại sao no rồi thì không thể ăn rau, ăn cơm nữa?”

“...”

Hà Tứ Hải thế mà lại không nói lại được nàng, logic của nàng hình như cũng rất hợp lý.

“Được rồi, vậy tối nay con ăn nhiều một chút.”

“Đó là chuyện đương nhiên.”

Đào Tử chống nạnh, hóp bụng lại, rất có khí thế.

Đến khi mấy người Hà Tứ Hải trở về, xuống lầu tới chỗ Uyển Uyển, thì tất cả đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ đợi bọn họ dùng bữa.

“Anh Hà.”

Nhìn thấy Hà Tứ Hải, La Vũ Dương căng thẳng đứng dậy, lần này tới thực sự có hơi đường đột.

Hà Tứ Hải mỉm cười gật đầu với nàng.

La Vũ Dương thở phào nhẹ nhõm, sau đó lên tiếng chào hỏi Lưu Vãn Chiếu.

Dù sao hai người cũng trạc tuổi nhau, nàng lại là bạn gái của Hà Tứ Hải, đương nhiên phải tạo mối quan hệ tốt với nàng.

“Chị La, lâu rồi không gặp.” Lưu Vãn Chiếu cũng nhiệt tình chào hỏi nàng.

“Đây là bà nội sao, cháu chào bà, cháu là La Vũ Dương, bạn của Vãn Chiếu.”

La Vũ Dương lúc này mới nhiệt tình chào hỏi bà nội, nhưng nàng không dám nói mình là bạn của Hà Tứ Hải.

“Chào cháu, chào cháu.” Bà nội không quen biết nàng, chỉ lịch sự chào một tiếng.

“Cháu cũng không biết bà thích cái gì, nên mua tạm một vài thứ, hy vọng sẽ vừa ý bà.”

La Vũ Dương lấy một chiếc túi tinh xảo bên cạnh ra, đưa hai tay cho bà nội.

“Cho bà sao?” Bà nội lấy làm lạ hỏi.

Sau đó quay lại nhìn Lưu Vãn Chiếu, dù sao đây cũng là bạn của nàng, tốt hơn hết vẫn nên nghe theo ý nàng.

“Bà nội, bà cứ nhận đi.” Hà Tứ Hải không khách khí, ở bên cạnh nói.

Bà nội nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, bà vẫn chưa hồ đồ đấy chứ.

Thế là vui vẻ nhận lấy.

Bây giờ La Vũ Dương mới an tâm được, ngay cả Lâm Trạch Vũ ở bên cạnh cũng thở phào một hơi.

Dù sao hôm nay người cũng là do hắn đưa tới.

“Được rồi, ăn cơm thôi, mọi người thưởng thức tay nghề của dì Chương nhà chúng ta đi.” Chu Ngọc Quyên thừa cơ vỗ tay nói.

Vừa quay đầu lại, đã thấy ba đứa trẻ đã ngồi vào bàn ăn rồi.

“Hia hia hia...”

“Mẹ ơi, con đợi không nổi nữa rồi, con muốn ăn cơm, con muốn ăn cơm cơ, con đói bụng.” Uyển Uyển vỗ cái bụng nhỏ của mình, nói.

“Cháu cũng đói rồi, cháu muốn ăn hết tất cả mọi thứ, à hú, à hú,...”

Huyên Huyên ngẩng cổ lên bắt chước tiếng sói tru.

Khá lắm, nhìn khí thế đó của nàng, thì không những có thể ăn sạch cái bàn này, mà còn có thể ăn hết tất cả mọi người trong nhà này luôn.

“Em có thể ăn cả một con bò.” Đào Tử cầm đũa, hung hăng nói.

“Ba thấy con nói phét cũng được lắm đấy chứ.” Hà Tứ Hải xoa đầu Đào Tử nói.

“Con mà bốc phét, con còn muốn ăn luôn cả ba đấy.”

Đào Tử nói rồi há miệng to ra, gầm lên với Hà Tứ Hải.

Ngay lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng sấm, dọa cho Đào Tử vội vàng nép đầu vào trong lòng Hà Tứ Hải.

“Này, đã qua ngày Kinh trập rồi cơ mà? Sao lại có sấm lớn như vậy chứ?” Bà nội nghe vậy thì lấy làm lạ hỏi.

“Chuyện của ông trời ai mà biết được, bà ngồi xuống đi.” Lưu Vãn Chiếu nhìn Đào Tử, rồi quay sang đỡ bà nội ngồi xuống.

Mà lúc này, dì Chương cũng đã dọn đồ ăn lên hết rồi.

“Oa, thật là đỉnh, nhiều món ngon quá.”

“Hia hia hia... em cũng mua đấy.” Uyển Uyển vui vẻ nói.

Đào Tử cũng không nép trong lòng ba nữa, mà vội vàng ngẩng đầu lên.

Một lúc sau, mọi người ai cũng bắt đầu ăn uống.

Còn Hà Tứ Hải cũng nhân cơ hội này mà cùng La Vũ Dương bàn bạc về chuyện ngân sách.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment