"Có lẽ có bao nhiêu tiền vốn?"
Sau khi La Vũ Dương nghe Hà Tứ Hải giới thiệu, lập tức tiến vào trạng thái.
Hà Tứ Hải nhìn về phía Lâm Kiến Xuân.
"Dựa theo giá thị trường hiện tại, lúc này có lẽ là khoảng 1 tỷ." Lâm Kiến Xuân nói.
"Mặt khác chỗ này của tôi còn có đại khái 500 triệu, tổng cộng 1.5 tỉ." Hà Tứ Hải nói.
Đương nhiên đây chỉ là tính toán bước đầu, chắc chắn là không dừng lại ở 1.5 tỷ.
Đây đã là một khoản tiền không nhỏ rồi.
La Vũ Dương nghe vậy thì suy nghĩ một chút rồi nói: "Có hai phương án."
"Phương án thứ nhất chính là đầu tư cùng tập đoàn Hợp Châu chúng tôi, tập đoàn Hợp Châu chúng tôi có đoàn đội đầu tư riêng, hàng năm cũng đầu tư không ít hạng mục, chỉ cần không cấp tiến thì trên căn bản sẽ không xuất hiện tình hình hao tổn quá lớn, chỉ có điều mức độ lợi nhuận đương nhiên sẽ ít hơn một chút."
"Phương án thứ hai chính là tôi từ bỏ công việc hiện tại, để chuyên trách quản lý quỹ phương diện đầu tư này, lợi nhuận nhất định sẽ cao hơn loại phương án thứ nhất, đương nhiên nguy hiểm cũng sẽ cao hơn rất nhiều, cũng không ai dám chắc trăm phần trăm lợi nhuận trong mấy việc đầu tư như này."
Hà Tứ Hải nghe vậy thì trở nên trầm tư.
"Ăn cơm trước đi, lại không phải chuyện gì vội, có thể chậm rãi cân nhắc."
Lưu Vãn Chiếu gắp một miếng xương sườn, đang chuẩn bị đặt vào trong bát cho Hà Tứ Hải.
Cũng không ngờ rằng Huyên Huyên ngồi ở bên cạnh cũng cầm chén đưa tới, chặng lại giữa đường.
Nhiều người đang nhìn như vậy, Lưu Vãn Chiếu cũng không tiện không cho, chỉ có thể đặt vào trong chén nhỏ của nàng.
Huyên Huyên đắc ý nhíu nhíu mày.
Nhưng mà nàng mới vừa quay đầu, đã thấy Hà Tứ Hải đang nhìn nàng.
"Ha ha, ông chủ, em chỉ là muốn nếm thử mùi vị giúp anh thôi, nhìn có cay hay không." Huyên Huyên ngây ngốc cười nói.
"Như vậy có cay không?" Hà Tứ Hải cười hỏi.
"Không cay một chút nào, rất ngọt, anh thử xem." Gương mặt nhỏ của nàng đầy dầu mỡ, nói với vẻ mặt thành thật.
Tất cả mọi người đều nở nụ cười, có thể không ngọt sao? Đây là sườn xào chua ngọt.
Huyên Huyên đang muốn gắp miếng sườn trong bát lên, chuẩn bị trả lại cho Hà Tứ Hải.
Nhưng nàng chưa kịp gắp qua, bên cạnh đã có một đôi đũa đưa qua, gắp một miếng xương sườn đặt vào trong bát của Hà Tứ Hải.
"Con cho ba ăn." Đào Tử nhìn Hà Tứ Hải rồi nói.
Nàng gắp miếng sườn trong bát của mình cho Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải sờ sờ đầu nhỏ của nàng, rất là vui mừng.
Đúng lúc này, lại nghe Đào Tử nói: "Con ăn không nổi nữa rồi, con muốn ăn viên lớn."
Nói xong, nàng liền cầm lấy đũa đâm thịt viên trên bàn.
Hà Tứ Hải cúi đầu liếc nhìn miếng sườn trong chén...
Mọi người nín cười, nhịn vô cùng khổ cực.
Đào Tử trải qua một phen nỗ lực, cuối cùng cũng gắp được thịt heo viên vào trong bát của chính mình.
Thấy Hà Tứ Hải còn không động đũa, vì vậy nói: "Ăn đi nha, ăn ngon lắm đó."
"Vậy ba đúng là phải cảm ơn con rồi?"
"Không cần khách sáo, a ô, ừm sao ừm sao..."
Nàng há mồm cắn một ngụm viên thịt lớn, ăn cho miệng đều là dầu.
...
Hà Bảo Chí đi ra từ trong cửa hàng, tìm tới xe điện của mình, chuẩn bị về nhà.
"Hà Bảo Chí, buổi tối có muốn cùng đi uống một chén hay không?" Có đồng nghiệp nhìn thấy hắn liền gọi.
"Không được, các người cứ đi đi."
"Vậy được rồi, ngày mai gặp."
Nhìn đồng nghiệp nói chuyện cười đùa mà đi, trong lòng Hà Bảo Chí âm thầm thở dài.
Nói thực sự, hắn thực ra rất ước ao như bọn họ.
Nhưng mà trong lòng hắn lại chống cự bọn họ.
Điều này đại khái là có quan hệ với việc trưởng thành của hắn từ khi còn bé, tính cách tương tối quái gở, không giỏi ăn nói.
Rất nhiều lúc hắn đều là ép buộc bản thân mình đi làm và giao lưu với người khác.
Nhưng mà trong lòng luôn có một cỗ cảm giác khó chịu.
Ví dụ như công việc tiêu thụ ô tô bây giờ, chính hắn cũng biết, hẳn là làm không được bao lâu.
Công việc như vậy, không phải người có năng lực xã giao trâu bò thì cũng đừng nghĩ đến việc có thưởng gì.
Không có công trạng, nhiều nhất ba tháng, sẽ bị cho nghỉ việc.
Công ty sẽ không nuôi không người không phận sự.
Về phần sau đó sẽ làm công việc gì, làm ở chỗ nào, hắn cũng chưa từng nghĩ qua.
Cuộc sống cứ để qua ngày này rồi đến ngày khác.
Hắn cũng không biết liệu một đời của mình có thể cứ tiếp tục như vậy mãi hay không, nhưng ít nhất thì hắn hiện tại còn không muốn thay đổi, cảm thấy như này rất tốt đẹp.
Hơn nữa hắn còn trẻ, năm nay mới mười chín tuổi, tuổi trẻ chính là tài sản của hắn
Nghĩ tới đây, tâm trạng vốn có chút hậm hực của Hà Bảo Chí lại tốt lên.
Bởi vì vị trí của cửa hàng tiêu thụ ô tô tương đối lệch, cho nên từ trong cửa hàng về đến nhà cần đi một đoạn đường rất dài.
Thế nhưng đây chính là khoảng thời gian mà Hà Bảo Chí hưởng thụ nhất mỗi ngày.
Lái xe điện, đón gió đêm, đi về phía trước, hướng về phía trước...
Cảnh sắc xung quanh không ngừng mà lùi về sau, phảng phất như mang đi tất cả buồn phiền của hắn.
Trong vô thức, hắn lại đi tới cây cầu hồi sáng.
Hà Bảo Chí sửng sốt một chút, sau đó dừng xe lại, đi tới.
Nhưng chuyện này lại làm cho Hà Thiệu Tăng vẫn luôn đi theo sau hắn sợ hết hồn.
Hắn suy nghĩ một chút, cắn răng một cái, xoay người chạy như điên.
Hắn vẫn nên nhanh chóng gặp mặt với Hà Bảo Chí một lần, nếu không hắn sớm muộn gì cũng sẽ làm ra chuyện điên rồ.
Hà Bảo Chí thích đứng ở bên cầu.
Là bởi vì nơi này có thể làm cho hắn nhớ tới khoảng thời gian hắn mới bước vào xã hội lúc trước.
Khi đó trên người hắn không có đồng nào, một mình lang thang ở bên ngoài, chỉ có thể ngủ ở trong vòm cầu, từng có kích động muốn nhảy xuống.
Hà Bảo Chí đứng ở bên hồ, nhớ tới thời gian khi còn bé, khi đó ông nội còn sống, tuy rằng mẹ làm công ở bên ngoài nhưng thường xuyên trở về gặp hắn.
Khi đó hắn thường xuyên đánh nhau với bạn học vì bị cười nhạo là không có ba.
Mỗi lần ông nội đều sẽ không phân tốt xấu mà dạy dỗ cho hắn một trận trước.
Nhưng mà đoạn tháng ngày kia chính là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời của hắn.
Nhưng lúc đó hắn lại không rõ.
...
"Này, anh không sao chứ?" Đúng lúc này, bỗng nhiên có một giọng nói vang lên.
Hà Bảo Chí lúc này mới giật mình tỉnh lại, nhìn lại theo tiếng kêu, là một cô gái lái xe điện đi ngang qua nơi này, nhìn thấy hắn ngơ ngác mà đứng ở bên hồ, đại khái có chút lo lắng hắn nghĩ không thông cho nên mới lên tiếng gọi một câu.
Nhưng mà bởi vì là buổi tối nên hắn đứng ở bên hồ cũng không có thấy rõ dung mạo của cô gái.
"Này, anh không sao chứ?" Thấy hắn không lên tiếng, cô gái lại hỏi một câu.
"Há, tôi không có chuyện gì." Hà Bảo Chí nói.
"Không có chuyện gì thì anh liền lên đây đi." Rất hiển nhiên đối phương cũng không có tin tưởng hắn.
Trời tối thế này, một mình đứng ở bên hồ không nhúc nhích, khiến người ta khó tránh khỏi việc nghĩ nhiều.
Hà Bảo Chí không muốn gây thêm phiền phức cho người khác, suy nghĩ một chút vẫn là đi lên bờ.
"Anh thật sự không có chuyện gì sao? Tôi còn lo lắng anh sẽ nghĩ không thông, anh không có chuyện gì thì tốt." Cô gái kia thấy Hà Bảo Chí đi tới, lập tức lộ ra một nụ cười vui vẻ.
Hà Bảo Chí nhìn thấy nụ cười của cô gái thì không khỏi mà ngây người.
Hắn từ trước tới nay chưa từng gặp qua nụ cười nào "Sạch sẽ" như vậy.
Hắn không biết hình dung như thế nào, chỉ cảm thấy đối phương thật giống như đang phát sáng, tim của hắn không nhịn được mà đập kịch liệt.
"Cảm... Cảm ơn." Hà Bảo Chí đỏ cả mặt, lắp ba lắp bắp.
Chính hắn cũng không biết mình đang căng thẳng cái gì.
"Không cần khách sáo, đi đây." Cô gái giơ giơ bàn tay trắng nõn, lái chiếc xe điện nhỏ của mình chạy như bay ngang qua hắn.
Hà Bảo Chí ngơ ngác mà đứng ở nơi đó, cánh mũi phảng phất như còn có thể ngửi thấy mùi thơm thoáng qua lưu lại.
------
Dịch: MBMH Translate