Ăn xong cơm tối, mọi người đều không vội vã về nhà.
Dì Chương rửa sạch một ít trái cây rồi bưng lên.
Uyển Uyển cầm một quả chuối tiêu đưa cho Hà Tứ Hải, biểu thị đây là nàng chọn cho ông chủ ăn.
Thấy Hà Tứ Hải đưa tay nhận lấy thì lộ ra nụ cười vui vẻ.
"Tứ Hải, về phần cái quỹ kia của cậu, tập đoàn Lâm thị chúng tôi đồng ý lấy ra năm trăm triệu, coi như làm một phần cống hiến vì sự nghiệp từ thiện đi." Lâm Kiến Xuân nói.
Trên thực tế đêm nay là lần đầu tiên hắn nghe Hà Tứ Hải nhắc đến chuyện liên quan tới quỹ từ thiện.
Mà hắn tạm thời quyết định quyên tặng năm trăm triệu tệ, cho thấy rõ hắn làm người rất quả quyết.
"Đúng, tập đoàn Thiên Hợp chúng tôi cũng quyên tặng năm trăm triệu, dùng làm từ thiện." La Vũ Dương nghe vậy lập tức nói.
Tuy rằng nàng hiện tại đã rời khỏi tập đoàn Thiên Hợp.
Thế nhưng là con gái của La Thiên Chí, nàng vẫn có chút quyền lợi ấy, nàng nghĩ La Thiên Chí cho dù biết thì cũng tuyệt đối không phản đối.
Nhưng mà Hà Tứ Hải lại vung tay, trực tiếp từ chối ý tốt của bọn họ.
"Quỹ này không chấp nhận bất kỳ hình thức quyên tặng nào, hơn nữa chúng tôi cũng không chấp nhận việc tự chủ xin, bởi vì đối tượng mà chúng tôi giúp đỡ đều sẽ là người thân của người cần tôi hoàn thành tâm nguyện."
Hà Tứ Hải nhìn về phía Huyên Huyên và Uyển Uyển đang chơi đùa cùng Đào Tử ở bên cạnh.
"Cũng không phải là mọi người đều có điều kiện tốt giống như các người..."
Hà Tứ Hải chưa nói xong, nhưng mọi người lại không phải người ngu, đương nhiên là hiểu.
Có một số nhà mất đi trụ cột, mất đi khởi nguồn kinh tế, cuộc sống phải trải qua gian khổ không gì sánh được.
Có một số nhà mất đi con cái, toàn bộ gia đình đều có khả năng sụp đổ.
Có một số nhà người đầu bạc tiễn người đầu xanh, người già không chỗ dựa vào, cơ khổ mà lại bần cùng.
Còn có một số người mất đi tất cả người thân, chỉ còn dư lại một mình đứa nhỏ lẻ loi hiu quạnh.
Mọi người nghe vậy thì đều im lặng lại.
Đặc biệt là hai người Lâm Kiến Xuân và Lưu Trung Mưu, bọn họ cảm thụ rất sâu, lúc trước sau khi mất con cái, mỗi ngày của bọn họ đều như sống trong dày vò.
Thế nhưng rất nhanh, đã bị tiếng cười của ba đứa nhỏ đánh vỡ.
"Được rồi, không nói những thứ này nữa, ít nhất hiện nay thì quỹ sẽ tự chịu trách nhiệm lời lỗ. Cháu nghĩ hiện nay chỉ có một ít đối tượng cần giúp đỡ, số tiền này hẳn là đầy đủ rồi."
"Đúng rồi." Hà Tứ Hải quay sang nói với La Vũ Dương.
"Mấy người trước đó nhờ tập đoàn Thiên Hợp giúp đỡ, chờ sau khi thành lập quỹ thì trực tiếp chuyển đến đây đi, tự chúng tôi sẽ tiếp nhận."
"Không sao, bản thân tập đoàn Thiên Hợp chúng tôi hàng năm cũng có đối tượng cần giúp đỡ, một, hai người như này thực ra không có ảnh hưởng gì." La Vũ Dương vội vàng nói.
"Tôi biết, nhưng mà tôi chuẩn bị sau này sẽ giao quỹ lại cho Vãn Chiếu quản lý. Nàng trước đây là giáo viên, không có kinh nghiệm gì, cho nên trước hết cứ để cho nàng luyện tay nghề một chút. Đúng rồi, nếu như tập đoàn các người có người có kinh nghiệm trên phương diện này, có thể để mấy người qua đây trước, để phía tôi học hỏi chút kinh nghiệm, sau đó sẽ trả lại cho các người..."
"Chuyện này đương nhiên là không thành vấn đề, tôi sẽ điều tạm mấy người có kinh nghiệm phong phú cho các người dùng trước, về phần bọn họ sau này có nguyện ý ở lại hay không thì phải nhìn chính bọn họ rồi." La Vũ Dương không dông dài một chút nào.
"Vậy thì cảm ơn." Hà Tứ Hải nói.
"Hà tiên sinh, ngài quá khách sáo rồi." La Vũ Dương vội vàng nói.
Nhưng mà, điều khiến cho mọi người càng thêm kinh ngạc hơn chính là, Hà Tứ Hải lại giao quỹ cho Lưu Vãn Chiếu quản lý, nhưng mà cũng cảm thấy hợp tình hợp lý.
Thế nhưng hai vợ chồng Lưu Trung Mưu lại có chút lo lắng.
"Vãn Vãn, chuyện lớn như vậy, sao con lại không nói cho ba mẹ biết vậy?" Tôn Nhạc Dao có chút oán giận nói.
"Tứ Hải cũng là xế chiều hôm nay mới nói cho con, con nào có kịp nói cho các người."
"Vậy con không làm giáo viên nữa à?" Tôn Nhạc Dao lại nói.
"Không làm cũng không sao cả, nàng có giấy chứng nhận, sau này muốn làm lại cũng dễ dàng. Điều anh lo lắng chính là, nàng có thể quản tốt một công ty lớn như vậy sao? Hơn một tỷ, đây không phải là một con số nhỏ, nếu như thua lỗ thì phải làm sao bây giờ?" Lưu Trung Mưu có chút lo lắng.
"Không có chuyện gì cả, lỗ cũng không sao cả. Lại nói, bản thân quỹ của chúng ta cũng không phải lấy doanh lợi làm mục đích." Hà Tứ Hải ở bên cạnh nói.
"Hơn một tỷ, sao có thể nói bồi thường liền bồi thường được?" Lâm Kiến Xuân ở bên cạnh cũng nói vào.
"Đúng vậy, hơn nữa cũng sẽ mời một ít người chuyên nghiệp đến giúp, nàng có thể chậm rãi học hỏi, không thành vấn đề." Hà Tứ Hải lại nói.
Nghe hắn nói như vậy, hai vợ chồng Lưu Trung Mưu lúc này mới hơi yên tâm hơn một chút.
Đúng lúc này, bà nội ở bên cạnh ngáp một cái.
Ở nông thôn, buổi tối ngủ rất sớm, cho nên bây giờ tuy rằng thời gian còn sớm, thế nhưng nàng đã bắt đầu buồn ngủ.
Đương nhiên chủ yếu nhất, vẫn là nàng nghe không hiểu mọi người đang nói cái gì.
"Bà nội buồn ngủ rồi, chúng ta cũng về nhà nghỉ ngơi sớm một chút đi." Tôn Nhạc Dao nhìn thấy vậy liền lập tức nói.
Đương nhiên nàng gọi bà nội là gọi theo Lưu Vãn Chiếu, như vậy có vẻ sẽ thân thiết hơn một chút.
Chu Ngọc Quyên cũng nhìn thấy rồi, nhưng nàng lại khó nói, nàng nói thì chính là đang đuổi người.
"Già rồi, đi ngủ sớm, thức dậy cũng sớm." Bà nội nghe vậy thì cười nói.
"Vậy chúng ta liền tản ra thôi." Hà Tứ Hải đứng lên, nói.
Mọi người cũng lục tục đứng lên, Lưu Vãn Chiếu đi tới đỡ bà nội.
"Đào Tử, Huyên Huyên, chúng ta phải trở về rồi."
Hà Tứ Hải gọi hai đứa nhóc đang còn chơi đùa cùng Uyển Uyển.
Đào Tử nghe vậy thì rất là giật mình.
Nàng trợn mắt lên nói: "Hiện tại liền về nhà ngủ sao?"
"Đúng vậy."
"Nhưng mà con hiện tại còn không mệt nha." Nàng gãi gãi đầu, nói.
"Thế nhưng bà cố buồn ngủ rồi, cho nên chúng ta phải về nhà rồi." Hà Tứ Hải giải thích.
"Há, vậy chúng ta về nhà thôi." Đào Tử nghe vậy cũng không nói gì nữa.
Nàng còn đi tới nắm tay bà cố.
Nàng từ nhỏ đã được bà nội chăm sóc mà lớn lên, cho nên rất biết chăm sóc người già.
Dưới cái nhìn của nàng, bà cố thực ra không có gì khác với bà nội của mình cả, đều là bà nội, đều đối với nàng rất tốt, đều rất thích cười.
"Mẹ, con có thể ở lại chơi cùng chị Uyển Uyển một hồi hay không, hiện tại thời gian còn rất sớm đây." Huyên Huyên làm nũng với Tôn Nhạc Dao.
"Ồ ~, nha ~, chơi một hồi nữa đi, lại chơi một hồi nữa đi."
Uyển Uyển chạy tới, chớp mắt to, cầu xin giúp Huyên Huyên.
Nhìn dáng vẻ đáng yêu của hai nhóc con, Tôn Nhạc Dao không nhịn được mà nắn nắn mặt các nàng mấy cái.
"Sao các con biết thời gian còn sớm? Hiện tại thời gian đã không còn sớm nữa rồi." Tôn Nhạc Dao cười nói.
Tôn Nhạc Dao là đang bắt nạt các nàng không biết xem đồng hồ.
Thế nhưng không nghĩ tới Huyên Huyên lại chỉ vào một chiếc đồng hồ đáng yêu treo trên tường nhà Uyển Uyển, chỉ vào kim đồng hồ phía trên rồi nói: "Cái ngăn ngắn kia, mới chuyển tới cái ngoắc nhỏ, chờ nó mệt cúi đầu thì con mới cảm thấy buồn ngủ."
Tôn Nhạc Dao đầu tiên là sững sờ không kịp phản ứng lại, sau đó đầu cười ha hả.
Cái ngoắc nhỏ mà nàng nói chính là 7, mệt cúi đầu chính là 9.
Trí tưởng tượng của trẻ nhỏ đúng thật là phong phú, thế nhưng vẫn không được, phải về nhà thôi.
"Ngày mai lại chơi đi. " Tôn Nhạc Dao an ủi Uyển Uyển.
"Ai ~" Uyển Uyển thở dài thật sâu.
Bởi vì buổi tối ngày mai mới có thể chơi đùa cùng nhau, ban ngày mấy người Huyên Huyên phải đi nhà trẻ.
Nhìn dáng vẻ này của con gái, Chu Ngọc Quyên có chút thương tiếc, đưa tay ôm nàng lên.
"Ngày mai mẹ dẫn con đi sân chơi có được hay không?" Chu Ngọc Quyên nói.
Uyển Uyển ngoan ngoãn gật gật đầu.
Huyên Huyên đang chuẩn bị trở về cùng mẹ nghe thấy vậy thì lập tức nói với Tôn Nhạc Dao: "Mẹ, con cũng muốn đi sân chơi."
"Nhưng mà ngày mai con phải đi nhà trẻ, không thể đến sân chơi được."
"Ai ~ "
Huyên Huyên học theo dáng vẻ vừa rồi của Uyển Uyển, thở dài thật sâu.
Sau đó lại tự mình nở nụ cười khanh khách.
------
Dịch: MBMH Translate