Thấy cô gái người ta rời đi, Hà Chí Bảo lái xe điện tiếp tục lên đường.
Nhưng mà trong đầu hắn lại không tự chủ được mà hiện ra nụ cười của cô gái vừa rồi.
Đợi về đến nhà thuê của mình, Hà Bảo Chí mới có chút buồn cười mà lắc lắc đầu.
Một người không nhìn thấy tương lai như hắn có tư cách gì mà yêu thích người ta đây?
Vui đùa một chút còn được, thế nhưng gặp phải cô gái tốt, cũng không thể hại người ta.
Đây hoàn toàn là ân đền oán trả.
Nghĩ tới đây, chính hắn đều nở nụ cười.
Bởi vì là khu vực gần thành thị, cho nên nhà mà Hà Bảo Chí thuê không chỉ giá cả không cao mà hoàn cảnh cũng không tệ lắm.
Chỉ có điều bởi vì mới xây tiểu khu nên thường xuyên có người đến lắp đặt thiết bị, có lúc sẽ có chút ầm ĩ.
Dừng xe điện, hắn đi ngang qua cửa hàng tiện lợi mới mở dưới lầu, lấy điện thoại di động ra nhìn ngày tháng một chút, ngày hôm nay là thứ ba, hẳn là ngày hội viên, thế là đi thẳng vào, chuẩn bị mua chút bữa sáng cho ngày mai.
"Leng keng, hoan nghênh ghé thăm."
Vừa bước vào, cửa đã tự động vang lên thông báo chào hỏi.
Nhân viên thu ngân tại quầy hàng lập tức ngẩng đầu liếc hắn một cái, lặp lại một câu hoan nghênh ghé thăm, sau đó cúi đầu tiếp tục bận việc của mình.
Đại khái bởi vì là cửa hàng tiện lợi mới mở, chiết khấu tương đối nhiều, hoạt động cũng tương đối nhiều, thất thất bát bát, mua đồ vật cũng rẻ hơn không ít so với bên ngoài.
Hà Bảo Chí đi thẳng tới khu bánh mì, chuẩn bị mua túi bánh mì, chuẩn bị làm bữa sáng cho ngày mai.
Nhưng hắn vừa đi vào đã thấy một cô gái đang khom người, một ngón tay đặt lên môi mình, đang nhìn bánh mì rực rỡ muôn màu, do dự không biết nên mua cái nào.
"Ngày hôm nay ai trong các người sẽ là kẻ xui xẻo bị ta ăn thịt đây?" Trong miệng cô gái còn không ngừng lẩm bẩm.
Hà Bảo Chí cảm thấy tim mình trong nháy mắt như bị bắn một mũi tên.
Cô gái này chính là cô gái gọi hắn bên hồ trước đó.
Đại khái nhận ra được có người lại đây, cô gái quay đầu nhìn lại, khi thấy Hà Bảo Chí thì cũng có chút bất ngờ.
Tiếp theo nàng nở nụ cười, gật gật đầu với hắn.
Hà Bảo Chí có lòng muốn chào hỏi, nhưng mà lời lại kẹt ở yết hầu, làm sao cũng không nói ra được.
Nhìn hắn ngẩn người tại đó, cô gái kia hơi kinh ngạc mà nhìn hắn, đứng thẳng người lên.
Hà Bảo Chí phản ứng lại, gò má đỏ chót, vội vã lấy một túi bánh mì ở trên kệ hàng, nhìn cũng không thèm nhìn, liền hoang mang hoảng loạn mà đi về phía quầy thu tiền.
Hắn mơ hồ nghe thấy tiếng cười trầm thấp của cô gái, tâm lại càng hoảng rồi, có lẽ cũng không phải hoảng, chỉ là chính hắn cũng không nhận rõ. Hắn vội vã trả tiền rồi đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi.
Ra khỏi cửa hàng, gió muộn thổi qua làm cho hắn tỉnh táo lại, hắn lại có chút hối hận vì vừa nãy mình đã lúng túng.
Trong lòng chờ mong cô gái người ta đi ra từ trong cửa hàng, lại sợ cô gái người ta đi ra từ trong cửa hàng.
Hắn cứ xoắn xuýt như vậy mà đi về phía căn phòng thuê, sau đó mới phản ứng lại được, không khỏi thở dài một tiếng.
Hà Bảo Chí mở lò vi sóng, chuẩn bị nấu chút mì sợi, còn có hai quả trứng gà, đây chính là bữa tối của hắn.
Mặt khác phối hợp thêm một chút tương ớt, thì sẽ càng thêm mỹ vị.
Tương là mẹ của hắn gửi lại đây, Hà Bảo Chí rất thích ăn.
Hắn nhớ tới khi còn bé mỗi lần ăn cơm đều phải có tương, bởi vì nó có thể ăn với cơm, càng bởi vì nó rẻ.
Nhưng mà hôm nay hắn ăn lại cảm thấy không ngon.
Trong lòng càng là loạn tùng phèo, luôn có một loại cảm giác tâm thần bất định.
Hắn biết, mình bị móc hồn rồi.
Hắn cuối cùng chỉ ăn vài miếng rồi lên giường rất sớm, nhưng mà lăn qua lộn lại, làm thế nào cũng không ngủ được.
Trong đầu cứ không ngừng hiện ra nụ cười kia.
Đúng lúc này, hắn nghe được tiếng gõ cửa ở bên ngoài.
Tiếng động rất nhẹ, thế nhưng có vẻ như rất rõ ràng trong buổi tối yên tĩnh.
"Ai thế?" Hắn hơi nghi hoặc một chút.
Người bên ngoài không lên tiếng, vẫn luôn gõ.
Hà Chí Bảo ngồi dậy, tiếp tục hỏi một câu: "Ai vậy?"
"Xin hỏi là Hà Bảo Chí sao? Tìm anh có chút việc." Ngoài cửa cuối cùng cũng truyền tới giọng nói của một người đàn ông.
"Chuyện gì?" Hà Bảo Chí rất cảnh giác hỏi.
Một mình sống ở bên ngoài nhiều năm như vậy, hắn rõ ràng một đạo lý, làm gì đều phải cẩn thận, xã hội này phức tạp hơn nhiều so với những gì mà hắn tưởng tượng.
"Còn rất cảnh giác, tôi cảm thấy như vậy trái lại có thể làm cho hắn sợ, không bằng trực tiếp đi vào luôn đi." Người trẻ tuổi ngoài cửa nói.
Hà Bảo Chí nghe vậy thì lấy làm kinh hãi, trực tiếp đi vào? Làm sao mà trực tiếp đi vào? Đạp cửa sao?
"Đi nhanh lên, tôi báo cảnh sát rồi." Hà Bảo Chí vội vàng nói, sau đó thật sự lấy điện thoại di động ra chuẩn bị báo cảnh sát bất cứ lúc nào.
Nhưng vào lúc này, hắn nghe thấy một giọng nói già nua vang lên ở ngoài cửa: "Vậy cũng được."
Hà Bảo Chí cảm thấy giọng nói này rất quen tai, nhưng chính là không nhớ ra được đã nghe qua ở nơi nào.
Vào lúc trong lòng đang nghi ngờ, chợt nghe phía sau có người gọi: "Tiểu Bảo..."
Hà Bảo Chí cứng người, giọng nói này quen thuộc không gì sánh được, cách gọi quen thuộc không gì sánh được, khiến cho đầu óc hắn đang rơi vào ký ức sâu xa lập tức tỉnh táo lại.
Hắn chưa kịp nghi hoặc vì sao phía sau bỗng nhiên lại có một người xuất hiện, cũng chưa kịp nghi hoặc đối phương là làm thế nào để tiến vào.
Hắn đột nhiên xoay người, sau đó điện thoại di động trên tay rơi xuống ở trên mặt đất.
"Đà đà?" Hà Bảo Chí giật mình nói.
"Tiểu Bảo." Nước mắt Hà Thiệu Tăng đã mông lung, lại gọi một tiếng lần nữa.
"Nhưng mà... Nhưng mà... Làm sao... Như thế..." Hà Bảo Chí đã chấn kinh đến mức nói không ra lời nữa rồi.
Xảy ra chuyện như này, hắn không ngất đi đã xem như là gan lớn rồi.
"Tiểu Bảo, đừng sợ, ông là đà đà, làm sao sẽ hại cháu được?" Trên gương mặt già nua của Hà Thiệu Tăng tràn đầy ôn nhu.
Thấy cảnh này Hà Bảo Chí trở nên hoảng hốt, phảng phất như nhớ tới lúc nhỏ.
...
"Ầm ầm ầm..."
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng sấm rung tai.
" n Mãn, n Mãn..."
Hà Bảo Chí không ngừng hô hoán ở trong bóng tối, nhưng lại không có người trả lời hắn.
Hắn co lại trong chăn, cả người đều đang run rẩy.
Lúc này một bàn tay lớn đặt ở trên người hắn.
"Tiểu Bảo, đừng sợ, ông là đà đà, đà đà ở đây."
...
"Đà đà." Hà Bảo Chí lại gọi một tiếng.
Sau đó nhìn về phía người trẻ tuổi bên cạnh hắn.
Hắn lúc này đã hoàn toàn "Lãnh tĩnh" lại.
"Các người... làm sao mà tiến vào được?" Hắn đã phản ứng lại, người nói chuyện ngoài cửa vừa nãy hẳn là bọn họ.
"Vị này chính là tiếp dẫn đại nhân..." Hà Thiệu Tăng giới thiệu đơn giản cho hắn một chút về Hà Tứ Hải.
Hà Bảo Chí không khỏi cảm thấy giật mình.
Thì ra phía trên thế giới này thật sự có quỷ thần?
Loại chuyện này đã lật đổ nhận thức của hắn, trong lúc nhất thời khiến cho đại não của hắn loạn tung lên, lúc này hắn đã hoàn toàn từ bỏ suy nghĩ rồi.
"Được rồi, tôi đi trước đây, trước hừng đông, tôi sẽ thu hồi đèn Dẫn Hồn." Hà Tứ Hải nói.
"Được, cảm ơn tiếp dẫn đại nhân." Hà Thiệu Tăng vội vàng nói.
Hà Bảo Chí ở một bên tò mò nhìn.
Sau đó liền thấy đối phương đi về phía cửa, sau đó biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi ngay trước mặt hắn.
"Hắn... Hắn... Hắn..." Hà Bảo Chí có chút lắp ba lắp bắp.
"Tiếp dẫn đại nhân đi về trước rồi, Đà Đà có mấy lời muốn nói với tiểu Bảo nhà chúng ta." Hà Thiệu Tăng nói.
"Đà Đà." Hà Bảo Chí có chút thụ sủng nhược kinh mà gọi một tiếng.
Bởi vì ở trong ký ức của hắn, Đà Đà đều luôn lớn giọng, chỉ cần hơi không vừa ý thì sẽ lớn tiếng quát lớn, rất ít khi dùng giọng điệu nhẹ nhàng như vậy để nói chuyện với hắn.
"Tại sao lại không ăn cơm tối? Đà Đà cũng có chút đói bụng rồi, chúng ta đi ra ngoài ăn một chút gì đó đi." Hà Thiệu Tăng nhìn về phía phần mì còn lại bên cạnh rồi nói.
"Há, được."
Hà Bảo Chí bây giờ căn bản không biết nên làm gì, nên nói cái gì, chỉ có thể ngơ ngác mà đáp ứng.
------
Dịch: MBMH Translate