Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1015 - Chương 1015: Đà Đà.

Chương 1015: Đà Đà. Chương 1015: Đà Đà.

"Đà Đà..."

"Làm sao thế?"

"Ngài... cháu..."

"Cháu là muốn hỏi ông muốn nói gì với cháu sao? Đợi lát nữa tìm một chỗ ngồi một chút, ông sẽ chậm rãi nói với cháu." Hà Thiệu Tăng nhẹ giọng nói.

Hà Bảo Chí lại lắc lắc đầu.

Thấp giọng nói: "Cháu đã xem ngài viết nhật ký, cháu khiến ngài thất vọng rồi."

Hắn cúi đầu, có chút không dám nhìn Hà Thiệu Tăng.

"Cháu thấy rồi sao? Đó là Đà Đà viết lung tung, cháu không nên để trong lòng." Hà Thiệu Tăng sửng sốt một chút rồi nói.

Hà Thiệu Tăng bị ung thư khoang miệng, lúc trước hắn đã biết mình không còn sống lâu nữa, thế nhưng người duy nhất khiến cho hắn không yên lòng chính là cháu trai Hà Bảo Chí, cho nên mới có quyển nhật ký kia.

Phía trên viết mùa đông đến rồi, tôi còn có thể nhìn thấy mùa xuân, cháu trai lúc nào mới có thể trưởng thành...

Giữa những hàng chữ tràn ngập sự không muốn và lo lắng đối với cháu trai.

"Nhưng mà..." Hà Bảo Chí còn muốn nói.

"Tiểu Bảo." Hà Thiệu Tăng đột nhiên đánh gãy lời hắn.

"Vâng..." Hà Bảo Chí vội vàng đáp một tiếng.

"Ông là Đà Đà của cháu." Hà Thiệu Tăng nhẹ nhàng nói.

Hà Bảo Chí ngẩng đầu lên, thấy Hà Thiệu Tăng đang nhìn hắn, đầy mắt chứa đầy thân thiết và thương yêu.

"Đà Đà."

"Đi thôi, chúng ta đi ăn một chút gì đó đi."

Hà Thiệu Tăng đưa tay kéo hắn, giống như khi còn bé, mỗi lần ra cửa, đều sẽ nắm lấy tay của hắn.

Hà Bảo Chí đã nhiều năm không có cái cảm giác này rồi.

Nhưng mà hắn hiện tại đã lớn hơn, có chút khó chịu, nhưng lại lưu luyến cái cảm giác này, không nỡ rút trở về.

Hai người rất nhanh đã đi xuống lầu, lúc này bên ngoài có không ít người, con người hướng nội như Hà Bảo Chí cảm thấy không dễ chịu cho lắm.

Đúng vào lúc này, dường như trong lòng Hà Thiệu Tăng nghĩ ra gì đó, buông tay hắn ra.

"Ông nhớ phía trước có một sạp hàng lớn, cháu thích ăn mì xào ở đó nhất, chúng ta đến nhà hắn đi." Hà Thiệu Tăng nói.

"Há, được." Hà Bảo Chí nghe vậy lập tức gật đầu đồng ý.

Nhưng tiếp theo mới phản ứng lại, "Sao ông biết được?"

Hà Thiệu Tăng không hề trả lời hắn, mà là hỏi ngược lại: "Cháu có biết người chết rồi đều sẽ đi đến nơi nào không?"

Nhưng không chờ Hà Bảo Chí trả lời, hắn đã nói: "Trở về Minh Thổ."

"Tất cả người chết rồi đều phải đi tới Minh Thổ, đây là quy tắc thiên địa."

"Duy có một loại người là ngoại lệ, chính là người có tâm nguyện chưa xong, tâm có mong nhớ, sẽ lưu tại ở trên thế giới này."

"Nói là tâm nguyện, chẳng qua chính là chấp niệm, bởi vì chấp niệm mới có thể mạnh mẽ giữ bọn họ ở lại nhân gian."

"Bình thường đều là chờ bọn họ nghĩ thông suốt rồi thả xuống, sau đó mới sẽ trở lại Minh Thổ."

"Thế nhưng phần nhiều người, hoặc có thể nói là phần nhiều quỷ làm thế nào cũng không bỏ xuống được, có thể thả xuống, như vậy còn gọi chấp niệm sao?"

"Bọn họ du đãng ở nhân gian, thậm chí là có thể kéo dài đến trăm năm, cho đến khi người mà bọn họ ký thác chấp niệm chết, vật ký thác chấp niệm của bọn họ biến mất. Nhân gian thực ra rất tốt, thế nhưng gian nan nhất chính là cô độc..."

Hà Bảo Chí lại không ngốc, nói tới đây, nào còn không rõ nguyên nhân mà Hà Thiệu Tăng lưu tại nhân gian.

Thế là hắn mở miệng hỏi: "Vậy tâm nguyện của Đà Đà là cái gì thế?"

Hà Thiệu Tăng mỉm cười nhìn về phía hắn.

Hà Bảo Chí sửng sốt một chút, sau đó hổ thẹn cúi đầu.

Hà Thiệu Tăng dùng bàn tay thô ráp sờ sờ đầu của hắn rồi nói: "Tâm nguyện của Đà Đà là hy vọng nhóc con nhà chúng ta có thể bình an lớn lên, có thể có một gia đình hạnh phúc."

Hà Bảo Chí nghe vậy thì ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn về phía Hà Thiệu Tăng.

Hắn vốn tưởng rằng tâm nguyện của Hà Thiệu Tăng là hi vọng hắn có thể học hành thật tốt, thi vào một trường đại học tốt.

Dù nào năm đó không thể lên đại học là sự tiếc nuối một đời của Hà Thiệu Tăng.

"Ba cháu chết sớm, n Mãn lại muốn làm công, từ nhỏ đã theo chúng ta. Ông cũng già rồi, nào có thể chăm sóc cho cháu tốt được như ba cháu và n Mãn, khiến cháu phải chịu oan ức rồi."

"Đà Đà, không... Không oan ức." Hà Bảo Chí nghe vậy thì cố nén nước mắt nói.

Trên thực tế, đoạn thời gian đó chính là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của hắn.

"Lớn như vậy rồi, còn là nam tử hán, đừng khóc."

"Cháu không khóc." Hà Bảo Chí giơ tay áo lên, mạnh mẽ lau một cái ở trên mặt rồi giải thích.

Hà Thiệu Tăng nở nụ cười.

Sau đó xoay người tiếp tục đi về phía trước.

Hà Bảo Chí vội vàng đuổi theo, nhưng mà ánh mắt lại tò mò rơi xuống trên chiếc đèn lồng màu đỏ trên tay Hà Thiệu Tăng.

"Tính cách của cháu từ nhỏ đã mạnh mẽ, người khác nói cháu không có cha, cháu liền đánh nhau với người ta, có lúc gặp phải người lớn tuổi, đánh không lại người ta, cháu liền liều mạng cùng người ta. Mấy người thường xuyên đánh nhau đều sợ cháu rồi, cũng không dám cười nhạo cháu không có cha nữa..."

"Cháu không muốn dựa vào n Mãn, muốn tự mình lang bạt ở bên ngoài, cháu có thể nghĩ như vậy, ông rất là vui mừng."

"Nhưng mà xã hội này chính là như vậy, nếu như cháu muốn dựa vào chính mình thì phải có một trái tim mạnh mẽ, có thể buông bỏ, không nên mơ màng đối với tương lai, kiên trì đều sẽ được báo đáp, tuy nhiên có ít nhiều vấn đề..."

Hà Thiệu Tăng thao thao bất tuyệt, nói đến rất nhiều chuyện.

Lúc mới bắt đầu Hà Bảo Chí còn không biết rõ ý của hắn, thế nhưng dần dần cũng rõ ràng tại sao Đà Đà lại nói như vậy rồi.

Bởi vì hắn đã mất đi mục tiêu cuộc sống, rất nhiều lúc cảm thấy sống không còn ý nghĩa, còn không bằng chết đi cho đầu xuôi đuôi lọt.

"Cháu còn trẻ, đang rất trẻ, cho dù có xảy ra bất kỳ chuyện gì thì cháu cũng đừng sợ, cùng lắm thì quay về nhà, không lo chết đói. Làm người không cần phải sợ hiện tại, cũng không nên sợ hãi tương lai..."

Hai người nói xong, đúng lúc đi tới sạp hàng lớn mà Hà Thiệu Tăng mới vừa nói tới.

Nói là sạp hàng lớn, bởi vì chính là một cái lều đỏ được dựng tạm thời ở ven đường.

Lúc này, khí thế trong lán đỏ ngất trời, không ít người đang ăn đồ ăn ở đây.

"Ông chủ, cho chúng tôi một phần mì xào thịt bò đi, lại thêm quả trứng gà, nhớ đừng bỏ hành." Hà Thiệu Tăng trực tiếp nói với ông chủ.

"Đà Đà." Hà Bảo Chí khẽ kêu một tiếng.

Bởi vì một phần này rất rõ ràng là gọi cho hắn, hơn nữa cũng hoàn toàn là khẩu vị mà hắn yêu thích.

"Tìm một chỗ ngồi đi." Hà Thiệu Tăng nói xong, đi đầu tìm một chỗ trống rồi ngồi xuống.

"Đà Đà, ông không ăn sao? Cháu mua cho , cháu... cháu hiện tại có tiền." Hà Bảo Chí nói.

"Được nha, vậy để ông chủ làm thêm một phần đi. Ông cũng muốn nếm thử xem có ngon thật hay không." Hà Thiệu Tăng cười nói, sau đặt đèn lồng màu đỏ lên trên bàn.

"Được, được." Hà Bảo Chí nghe vậy thì lộ ra vẻ vui mừng.

Tuy rằng đây là một chuyện rất nhỏ.

Thế nhưng hắn dùng tiền chính mình kiếm được để mời Đà Đà ăn cơm, đây chính là chuyện dù nằm mơ hắn cũng không dám nghĩ tới.

Hà Bảo Chí đi tới, nói một tiếng với ông chủ rồi đi trở về.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment