Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1016 - Chương 1016: Lâm Noãn Vụ

Chương 1016: Lâm Noãn Vụ Chương 1016: Lâm Noãn Vụ

Nhưng mà lúc hắn đi ngang qua một cô gái đang cúi đầu ăn cơm thì không khỏi sửng sốt một hồi. Đây cũng quá trùng hợp rồi, một buổi tối đã gặp phải ba lần rồi.

Hà Bảo Chí có lòng muốn muốn tiến lên chào hỏi, lại có chút chần chừ, trong lòng có chút sợ hãi.

"Tiểu Bảo..." Hà Thiệu Tăng nhìn ở trong mắt, lộ ra một tia nghi hoặc.

Nghe thấy Hà Thiệu Tăng gọi hắn, Hà Bảo Chí thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi trở về rồi ngồi xuống.

"Cháu biết cô gái kia sao?" Hà Thiệu Tăng tò mò hỏi.

Nhưng trong lòng rất là tò mò, hắn vẫn luôn đi theo phía sau lưng Hà Bảo Chí, cũng chưa từng thấy cô gái này lần nào nha.

Lẽ nào là hắn lại quên rồi?

Lúc này liền thấy Hà Bảo Chí gật gật đầu, lại lắc đầu, vẻ mặt không được tự nhiên.

Nhìn dáng vẻ này của hắn, Hà Thiệu Tăng lại càng cảm thấy hứng thú với cô gái kia hơn.

"Mì được rồi." Ngay vào lúc này, ông chủ quán mì hô.

Ý tứ là để hắn qua bưng.

Đương nhiên, quán vỉa hè không phải lúc nào cũng đều để khách qua lấy, chỉ có điều hiện tại nhiều người, có chút không giúp được.

Nhưng mà khách hàng cũng không ngại, đều đến ăn quán vỉa hè rồi, nào còn để ý nhiều như vậy.

Hà Bảo Chí đương nhiên không thể để Hà Thiệu Tăng đi bưng được, thế là đứng dậy đi tới.

Nhưng mà mới vừa bưng mì quay người lại, đã thấy Hà Thiệu Tăng chẳng biết đã ngồi đối diện cô gái kia từ lúc nào rồi, đồng thời hai người còn đang cười nói vi vẻ.

Đúng lúc này, Hà Thiệu Tăng xoay đầu lại, chỉ về phía hắn.

Cô gái cũng nhìn về phía hắn, khi thấy là Hà Bảo Chí cũng là sửng sốt một chút, tiếp theo liền mỉm cười.

Hà Bảo Chí còn có thể thế nào, chỉ có thể nhắm mắt, bưng mì đi tới.

"Đà Đà." Hà Bảo Chí đặt bát mì ở trước mặt Hà Thiệu Tăng rồi nói.

"Cháu ăn trước đi." Hà Thiệu Tăng nói.

Sau đó chỉ về phía cô gái đối diện rồi nói: "Đây là Lâm Thải Vi, Lâm nữ sĩ."

"Xin... xin chào."

Hà Bảo Chí nghe vậy có chút sốt sắng lên tiếng chào hỏi.

"Xin chào, chúng ta lại gặp mặt rồi, thật là có duyên." Lâm Thải Vi hào phóng lên tiếng chào hỏi cùng Hà Bảo Chí.

Lâm Thải Vi bởi vì chuyển công tác cho nên gần đây mới đến Hợp Châu.

"Đây là cháu trai của ông, Hà Bảo Chí." Hà Thiệu Tăng đều sốt ruột thay cho Hà Bảo Chí.

Lâm Thải Vi cười cười, sau đó tiếp tục ăn cơm, dù sao cũng là bèo nước gặp nhau, không có gì nhiều để tán gẫu.

"Nghe giọng điệu của cô Lâm thì hẳn là người Kim Lăng đúng chứ?" Đúng lúc này, lại nghe Hà Thiệu Tăng nói.

Lâm Thải Vi nghe vậy thì hơi kinh ngạc.

"Ông còn có thể nghe ra được sao?"

Nàng kinh ngạc, là bởi vì Hợp Châu và Kim Lăng tương đối gần, cho nên giọng nói cũng là tương tự, người bình thường căn bản là không thể phân biệt.

"Trước đây lúc ông đi học quen được một người bạn rất tốt ở Kim Lăng." Hà Thiệu Tăng nói.

"Oa, bạn học của lão gia tử sao? Khi đó có thể đến trường, hiện tại hẳn đều là người rất lợi hại đúng chứ?" Lâm Thải Vi hơi kinh ngạc nói.

"Sau đó nghe nói làm hiệu trưởng một trường trung học, nhưng mà bây giờ hẳn là đã về hưu rồi, chúng tôi cũng cắt đứt liên hệ rất lâu rồi." Hà Thiệu Tăng rơi vào hồi ức.

Hà Bảo Chí ở bên cạnh hơi kinh ngạc, hắn trước đây chưa từng nghe Đà Đà nói đến những việc này.

"Ông cũng từng học đại học sao?" Lâm Thải Vi cảm thấy rất hứng thú liền hỏi.

Vào thời đại đó, có thể lên đại học cũng không dễ dàng, càng không đơn giản.

Hà Thiệu Tăng lắc lắc đầu, vẻ mặt có chút chán nản.

"Có chút nguyên nhân, sau cấp 3 liền không học nữa."

"Vậy đúng thật là đáng tiếc."

"Đúng vậy..." Hà Thiệu Tăng nghe vậy cũng rất là cảm khái, càng nhiều hơn chính là mất mát.

"Học sinh cấp ba cũng rất đáng gờm nha." Lâm Thải Vi nói.

Đây không phải là lời an ủi gì, học hết cấp ba vào thời đại đó quả thực đã rất giỏi rồi.

Hà Thiệu Tăng nghe vậy thì cao hứng mà nở nụ cười.

Ba người chậm rãi mà trở nên quen thuộc, Hà Bảo Chí thỉnh thoảng cũng có thể chen vào một đôi lời.

Từ trong câu chuyện có thế biết được Lâm Thải Vi bởi vì điều động công tác mà từ Kim Lăng đến Hợp Châu, hiện nay đang làm việc tại tập đoàn Thần Thoại.

Lâm Thải Vi và Hà Bảo Chí còn thêm WeChat của nhau.

Điều này làm cho Hà Bảo Chí kích động không thôi.

Nhưng mà một bát mì thì có thể ăn trong bao lâu đây, không chờ bọn họ ăn xong, Lâm Thải Vi cũng đã chào tạm biệt rồi rời đi rồi.

Lần sau gặp lại, có lẽ chỉ là một người xa lạ quen thuộc đi.

"Cháu thích cô gái này sao?" Hà Thiệu Tăng rút một tờ giấy ra, chậm rãi lên tiếng.

"Nào... Nào có..." Hà Bảo Chí đỏ mặt nói.

"Cháu lớn rồi, thích con gái nhà người ta cũng không có gì." Hà Thiệu Tăng đứng dậy đi ra ngoài.

Hà Bảo Chí vội vàng trả tiền rồi đuổi theo.

Chỉ thấy Hà Thiệu Tăng cầm theo chiếc đèn lồng màu đỏ, lưng còng, chậm rì rì đi về phía trước, Hà Bảo Chí không khỏi cảm thấy chua xót.

"Đà Đà."

"Làm sao thế?" Hà Thiệu Tăng quay lại, nghi hoặc hỏi.

"Không có gì."

"Nhanh lên lại đây một chút, chúng ta đi thôi." Hà Thiệu Tăng vẫy vẫy tay với hắn, nói.

"Được." Hà Bảo Chí vội vàng đuổi theo.

"Tiểu Bảo."

“Đà Đà trước đây có phải là đối với cháu rất dữ?"

"Không có gì, cũng còn tốt."

"Vậy thì là có rồi."

"Không sao cả, cháu biết Đà Đà đều là vì tốt cho cháu."

"Vì muốn tốt cho cháu, cháu biết không, kỳ vọng của người thân thực ra là gánh vác của người lớn. Chuyện chính ông không làm được không nên áp đặt ở trên người cháu..."

"Ông muốn sau này cháu có thể có một cuộc sống tốt, nhưng không nhất định cần dựa theo phương pháp của ông, mỗi người đều có cách sống của mỗi người..."

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment