Hà Bảo Chí lẳng lặng mà nghe, trước đây đà đà luôn thích nói đạo lý lớn với hắn, nhưng mà hắn xưa nay đều chưa từng chăm chú nghe qua.
Có lẽ là lúc đó hắn còn quá nhỏ nên không hiểu, có lẽ là bởi vì phiền chán hắn lải nhải, hắn xưa nay đều không nghe vào, hơn nữa còn đã quên từ lâu.
Nhưng mà từ khi hắn mười ba tuổi và bắt đầu tiến vào xã hội, trải qua rất rất nhiều, khi nghe lại những đạo lý này, không khỏi mà có một loại cảm giác tán đồng.
Không biết từ lúc nào, đà đà lại nắm lấy của hắn.
Hà Bảo Chí nhớ tới lúc hắn học lớp 8.
Có một lần hắn đặt ba cây bút ở trên bàn, chủ nhiệm lớp hỏi hắn có phải là đang bái Bồ Tát hay không.
Hà Bảo Chí bật thốt lên nói là đang bái thầy, làm cho chủ nhiệm lớp tức điên lên.
Chủ nhiệm lớp nói với hắn, cha cháu chết rồi, sao mẹ cháu lại không chết luôn đi? Làm sao lại không có gia giáo như thế.
Hà Bảo Chí trẻ tuổi nóng tính trực tiếp hỏi ngược lại mẹ thầy còn sống không?
Cuối cùng bị gọi phụ huynh đến.
Sau đó Đà Đà đến, hắn đứng ở bên ngoài văn phòng, còn có thể nghe thấy tiếng chủ nhiệm lớp dạy dỗ đà đà, nói mẹ của hắn đã lớn tuổi như vậy còn bị người mắng.
Nhưng mà chủ nhiệm lớp cũng không suy nghĩ một chút, tuổi của đà đà còn lớn hơn cả mẹ của hắn.
Hà Bảo Chí nhớ ngày này vô cùng rõ ràng, bởi vì vào hôm sau, hắn cũng không đến trường nữa rồi.
Đà Đà dẫn hắn về nhà, mặt trời chiều ngả về tây, kéo dài cái bóng của hắn. Hà Bảo Chí cũng không dám nhìn Đà Đà, hắn cảm thấy mình không có mặt mũi kia, đã khiến cho Đà Đà phải thất vọng.
Hà Thiệu Tăng và Hà Bảo Chí đến một công viên gần đó.
Trong công viên có rất nhiều người già đang rèn luyện thân thể.
Hà Thiệu Tăng tìm một cái ghế tựa rồi ngồi xuống cùng với Hà Bảo Chí.
Tối hôm đó, Hà Thiệu Tăng và Hà Bảo Chí nói chuyện rất nhiều, tuy rằng chưa đến hừng đông nhưng Hà Thiệu Tăng đã rời đi.
Bởi hắn lo lắng mình sẽ làm lỡ thời gian nghỉ ngơi của Hà Bảo Chí.
Hắn đã chết rồi, còn quan tâm Hà Bảo Chí.
Không ai biết đêm nay, Hà Thiệu Tăng và Hà Bảo Chí đã nói những gì.
Thế nhưng Hà Bảo Chí lại cảm thấy tự tin hơn đối với cuộc sống.
Bởi vì hắn biết, đà đà chỉ hi vọng hắn có thể sống hạnh phúc.
Đà Đà xưa nay cũng chưa từng thất vọng đối với hắn, bởi vì hắn là tiểu Bảo của Đà Đà, lúc nào cũng vậy.
Nhưng mà những chuyện này đều không có quan hệ gì với Hà Tứ Hải cả.
Hắn cũng thu được thù lao nên có —— trúc khắc Bảo Khánh.
Trúc khắc Bảo Khánh thuộc về nhóm di sản văn hóa phi vật thể cấp quốc gia đầu tiên.
Đương nhiên kỹ thuật khắc của Hà Thiệu Tăng còn không đạt đến cấp đại sư, chỉ là tinh thông mà thôi.
Nhưng đối Hà Tứ Hải mà nói thì đã đủ rồi.
Dù sao hắn cũng không dựa vào cái này để kiếm tiền, chỉ dùng để tăng cường tình thú trong cuộc sống mà thôi.
Ngày thứ hai.
Sương lớn.
Sáng sớm Huyên Huyên đã mang cặp sách nhỏ và chạy tới.
Sau khi ăn ké bữa sáng ở nhà Hà Tứ Hải, nàng và Đào Tử tay cầm tay đi học.
Ngày hôm nay Tôn Nhạc Dao và Lưu Trung Mưu có việc, Lưu Vãn Chiếu thì chăm sóc bà nội, dẫn nàng tiếp tục đi dạo.
Cho nên, nhiệm vụ đưa các nàng đi học rơi xuống trên người Hà Tứ Hải.
"Sương đẹp nha." Đào Tử thổi một hơi, muốn thổi đi sương mù trước mắt.
"Thật giống kẹo bông." Huyên Huyên xông vào trong sương a ô a ô một trận.
"Chậm một chút, cẩn thận đụng phải người khác." Hà Tứ Hải lên tiếng nhắc nhở.
Ở trên lối đi bộ, cũng không phải là có xe cộ.
Nhưng mà sương hôm nay đúng là rất lớn.
Hà Tứ Hải đưa bàn tay ra không trung, rất nhanh cũng cảm nhận được một ít ướt át.
Đúng lúc này, Đào Tử bỗng nhiên đứng yên bất động.
"Làm sao thế?" Hà Tứ Hải nghi hoặc hỏi.
Sau đó hắn nhìn lại theo ánh mắt của nàng, liền thấy một cô bé đi ra từ trong sương lớn.
Bé gái nhìn có vẻ như nhỏ hơn Đào Tử một chút, trên người nàng mặc một bộ áo ngủ khủng long liền thể màu vàng, trong tay cầm theo một cái mũ lưỡi trai tạo hình vịt vàng nhỏ.
Nàng nhìn thấy Đào Tử, lập tức "Ồ" một tiếng, vừa dễ thương vừa pha trò.
Hà Tứ Hải thấy nàng một mình thì có chút ngạc nhiên hỏi: "Bạn nhỏ, ba mẹ của em đâu?"
Bé gái nghe vậy thì lập tức ngước cổ, tò mò nhìn về phía Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải lúc này mới phát hiện, con mắt của cô bé cực kỳ kỳ lạ, bởi vì hai con mắt dĩ nhiên lại là hai màu không giống nhau.
"Em gái, em là ai thế? Em tên là gì?" Huyên Huyên cũng chạy tới, tò mò hỏi.
"Em là Lâm Noãn Vụ." Cô bé nói.
Sau đó xoay người chạy ngược về.
"Ai? Chờ chút, chờ chút." Hà Tứ Hải lo lắng xảy ra điều gì bất ngờ, vội vàng kéo Đào Tử và Huyên Huyên đuổi theo.
Nhưng mà lại phát hiện, đã không còn thấy bóng dáng của cô bé đâu nữa.
"Em gái về nhà rồi nha." Đúng lúc này, Đào Tử bỗng nhiên nói.
Hà Tứ Hải nghe vậy thì đăm chiêu.
------
Dịch: MBMH Translate