Hà Tứ Hải mang theo mọi người đi vào Phượng Hoàng Tập.
Liền thấy Đồng Đồng đang ngồi dựa vào ở phía dưới đền thờ, trong tay cầm cây cỏ dại, ngẩng đầu nhìn bầu trời, cũng không biết là đang nghĩ cái gì.
Nhìn thấy Hà Tứ Hải đi vào, nàng trở mình một cái rồi bò lên, vẻ mặt đầy vui mừng.
"Em ngồi ở..."
Hà Tứ Hải vốn muốn hỏi nàng ngồi ở chỗ này làm gì, nhưng tiếp theo phản ứng lại.
Đồng Đồng hẳn là thiếu cảm giác an toàn nghiêm trọng, cho dù Hà Tứ Hải đã bảo đảm đi bảo đảm lại là sẽ trở về, nhưng nàng vẫn không yên lòng, cho nên mới ngồi ở chỗ này chờ.
"Ồ, đây là nơi nào thế?" Bà nội ngạc nhiên nhìn xung quanh.
"Hi hi... Nơi này là Phượng Hoàng Tập." Uyển Uyển đứng ở bên cạnh nàng nghe vậy thì cười giải thích.
Mà Đào Tử lúc này lại cảm thấy con mắt không đủ dùng, đầu tiên là nhìn chị gái này một chút, lại nhìn em gái nhỏ bên cạnh một chút.
Làm sao đột nhiên lại có thêm ra hai người vậy? Đầu nhỏ của nàng nghĩ mãi không ra.
"Phượng Hoàng Tập là nơi nào? Sao lại cảm thấy không có người nào vậy?" Bà nội nhìn bốn phía rồi nghi hoặc hỏi.
"Hi hi... Cháu cũng không biết."
Không biết còn cười đến vui vẻ như vậy, thật là một đứa ngốc.
"Bà nội, Phượng Hoàng Tập thuộc về... Ừm, nói như thế nào đây?" Hà Tứ Hải nhất thời cũng không biết nên giải thích như thế nào.
"Thì tương đương với thổ địa của cháu, là một vùng hoàn toàn thuộc về cháu, chỉ có điều hiện tại còn không người nào." Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút rồi giải thích.
"Há, cháu là đại địa chủ chỗ này sao." Bà nội chợt nói.
"... Được rồi, nói như vậy cũng không sai." Hà Tứ Hải bất đắc dĩ nói.
"Tiểu Chu, làm đại địa chủ, liệu quốc gia có đưa con ra phê bình hay không, mà làm đại địa chủ rồi cũng không cần che giấu lương tâm, làm vàng thế nhân nha." Bà nội lôi kéo cánh tay Hà Tứ Hải, lời nói mang theo ý vị sâu xa.
Hà Tứ Hải:...
Hắn không biết nên nói cái gì nữa.
Giải thích với bà nội cũng không giải thích rõ được, thế là ngầm thừa nhận.
Nhưng mà vẫn là biện mình một câu.
"Nơi này đều không ai, cháu có thể bóc lột ai?"
"Có cũng không thể bóc lột."
...
Hà Tứ Hải quyết định không nói về đề tài này nữa.
"Trong này rất lớn, cháu để Đào Tử đưa bà đi dạo xung quanh." Hà Tứ Hải nói.
Sau đó hắn lại vẫy vẫy tay với Đào Tử đang nói chuyện với Đồng Đồng, bảo nàng lại đây.
Mà lúc này Lộc U U thấy mọi người bỗng nhiên đều có thể nhìn thấy nàng, vừa kinh ngạc vừa sợ, nửa chặn nửa che trốn ở phía sau trụ đền thờ, nhìn vô cùng buồn cười.
"Đây là Đồng Đồng, các em phải gọi là chị, đây là Lộc U U, năm nay bốn tuổi, là em gái nhỏ của các em..." Hà Tứ Hải giới thiệu cho mọi người.
Nói xong hắn kéo Lộc U U đang còn rụt rè đi qua, vuốt vuốt mái tóc ngổn ngang cho nàng.
"Đi, chị dẫn em đi cưỡi ngựa lớn... Không, là hươu lớn (đại lộc)." Huyên Huyên lôi kéo tay Lộc U U, nói với vẻ vô cùng hùng hồn.
Lộc U U nhìn chính mình một chút, nàng là tiểu Lộc, không biết đại lộc trông như nào.
"Đại Hoàng, Đại Hoàng, mày ở đâu..." Đào Tử đặt tay bên miệng, hướng về phía đường phố trống rỗng rồi gọi.
Sau đó, mọi người liền nghe thấy tiếng hươu kêu.
Tiếp theo liền thấy một con Thần Lộc bay tới từ trên bầu trời.
Lộc U U trợn trừng mắt, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Mà Đồng Đồng trước đó tuy đã từng nhìn thấy nó ở phía xa, nhưng khi nó đến gần vẫn cảm thấy rất chấn động.
Mà ánh mặt của bà nội thì không rốt, chờ đến gần mới nhìn thấy rõ ràng.
"Đây là Thần Lộc sao?" Hai tay bà nội tạo thành hình chữ thập, muốn cúi chào.
Hà Tứ Hải vội vàng kéo nàng lại.
"Đây là Đại Hoàng mà Đào Tử nuôi, bà không cần bái nó." Hà Tứ Hải nói.
"Chuyện này..." Bà nội có chút trố mắt ngoác mồm, nhưng mà nghĩ đến cháu trai của mình chính là thần tiên, thật giống như cũng không có gì lạ cả.
"Đây là vật cưỡi của thần tiên sao?" Bà nội hỏi.
Nàng đã từng xem ti vi, đặc biệt là Tây Du Ký, rất nhiều thần tiên đều có vật cưỡi của riêng mình.
"Không phải, là người khác tặng cho Đào Tử."
Hà Tứ Hải lôi kéo tay bà nội, để cho nàng sờ một cái.
Đại Hoàng rất ngoan ngoãn mà cúi thấp đầu.
"Đại Hoàng, Đại Hoàng, mày ngồi xổm xuống cho mọi người cưỡi lên đi." Đào Tử vỗ vỗ bụng Đại Hoàng rồi nói.
Đại Hoàng nghe lời quỳ rạp dưới đất.
"Mọi người không nên lên hết, trên lưng Đại Hoàng cũng không chứa được nhiều người như vậy, thay phiên nhau ngồi, để lại hai người bồi bà cố."
Cuối cùng Đào Tử và Uyển Uyển ở lại đi dạo cùng bà cố.
Mà Huyên Huyên thì mang theo Đồng Đồng và Lộc U U cưỡi Đại Hoàng.
"Mấy người cứ chơi ở đây trước, cháu nấu cơm đi, nấu xong sẽ gọi mọi người ra ăn cơm."
"Đi đi, đi đi..."
Bà nội vô tình phất tay một cái, cảm thấy rất tò mò đối với nơi này.
Hà Tứ Hải lại căn dặn Đào Tử và Uyển Uyển hai câu, lúc này mới ra khỏi Phượng Hoàng Tập.
Trở lại nhà bếp, Lưu Vãn Chiếu đã ngắt xong rau và rửa sạch chỗ thức ăn mua về rồi.
Nàng cũng chỉ có thể giúp đỡ được chút ấy, việc còn lại đều cần Hà Tứ Hải đến làm.
Ngoại trừ thời gian nấu cơm hơi lâu một chút ra, tốc độ nấu ăn của Hà Tứ Hải rất nhanh.
Một mặt là vì tố chất thân thể của hắn tốt, năng lực khống chế tốt, nhanh tay lẹ mắt, tốc độ làm việc đương nhiên cũng sẽ tăng theo.
Mặt khác chính là mức độ thành thạo đối với việc nấu ăn, ở trong mắt của Lưu Vãn Chiếu hầu như chỉ cần một thoáng đã làm xong một món ăn rồi.
Khiến cho Lưu Vãn Chiếu chờ ở bên cạnh muốn học trộm khẽ nhếch miệng, vẻ mặt kinh ngạc.
"Được rồi, bưng ra ngoài đi." Hà Tứ Hải đưa đĩa thức ăn tới trong tay nàng.
"Nhanh như vậy sao, em còn muốn học đôi chút nữa. Anh như vậy, em còn học thế nào đây?" Lưu Vãn Chiếu vừa bưng thức ăn ra bàn vừa bất mãn nói thầm.
"Vậy thì không học, sau này cứ để anh nấu là được rồi." Hà Tứ Hải thuận miệng nói.
Lưu Vãn Chiếu nghe vậy, trong lòng tràn đầy ngọt ngào, duỗi đầu hôn một cái bên miệng Hà Tứ Hải, lúc này mới vui vẻ bưng thức ăn đi ra ngoài.
Chờ nấu xong thức ăn, Hà Tứ Hải lúc này mới tiến vào Phượng Hoàng Tập gọi mọi người ra ăn.
Lưu Vãn Chiếu đã nói trước với Tôn Nhạc Dao và mẹ của Uyển Uyển, tối hôm nay sẽ ăn cơm ở nhà Hà Tứ Hải.
"Hai người các em có muốn ăn cơm cùng mọi người không?" Hà Tứ Hải nói với Đồng Đồng và Lộc U U.
"Ồ, có thể không?" Đồng Đồng nghe vậy thì lập tức lộ ra vẻ vui mừng.
Nàng còn đang nắm tay của Lộc U U, không biết là bởi vì nhóc con này nhỏ tuổi nhất, hay là bởi vì đồng bệnh tương liên mà nàng rất là chăm sóc nhóc con này.
Mà U U lại là một mặt mờ mịt, nàng đã lâu rồi không ăn đồ ăn, hơn nữa cũng không cảm thấy đói bụng.
Nhưng mà, có lúc nhìn thấy những bạn nhỏ khác ăn đồ ăn vặt, nàng cũng có chút thèm, cũng sẽ lén lút đi lên liếm một cái.
Lúc mới bắt đầu nàng còn tràn đầy chờ mong, sau đó phát hiện, mình chỉ liếm được không khí, căn bản không có mùi vị gì, thực ra căn bản là liếm không tới.
Hà Tứ Hải mang theo hai cô bé đi ra ngoài, Lưu Vãn Chiếu nhìn thấy cũng chẳng có bao nhiêu kinh ngạc, nàng đã có chút quen thuộc rồi.
Nàng nhìn thấy trên gương mặt nhỏ nhắn của Lộc U U có vết bẩn, còn làm lướt khăn rồi lau giúp nàng một chút, lại giúp nàng vuốt gọn mái tóc, dùng dây buộc tóc của Đào Tử buộc lên cho nàng.
Lộc U U ngơ ngác mà nhìn nàng.
Nàng bỗng nhiên nhỏ giọng nói: "Dì à, dì thật giống như mẹ cháu."
"Có đúng không? Cảm ơn cháu đã yêu thích dì nha."
Lưu Vãn Chiếu ôn nhu sờ gương mặt của nàng, cũng không hỏi nhiều cái khác, sợ làm cho nàng đau lòng.
Sau đó dắt nàng đi tới trước bàn cơm rồi ôm nàng ngồi lên trên ghế.
Về phần Đồng Đồng, nàng đã lớn rồi, tự mình động thủ, đồng thời còn chủ động giúp Hà Tứ Hải chia bát đũa, chăm sóc các em gái.
Cơm tối ăn có chút sớm, chủ yếu là bởi vì Hà Tứ Hải buổi tối có chút chuyện.
Sau khi ăn xong cơm tối, Lưu Vãn Chiếu mang theo bọn nhỏ rửa chén ở nhà bếp, không chỉ Đồng Đồng giúp đỡ mà ngay cả U U đều chịu khó giúp đỡ.
Bởi vì đột nhiên có thể ăn được đồ ăn nên nhóc con ăn đến có chút no, tâm tình phảng phất như đều trở nên tốt hơn rất nhiều.
Cộng với mọi người đều rất thân thiết, lại có mấy người bạn cùng lứa tuổi như mấy người Đào Tử, nàng dần dần đã không còn vẻ khiếp đảm như trước đây nữa rồi.
Mà Hà Tứ Hải thì mang theo Uyển Uyển đến trước cửa tiểu khu Phúc Vượng một lần nữa.
------
Dịch: MBMH Translate