"Một người một cái, không nên giành." Nhìn dáng vẻ không thể chờ đợi được nữa của Huyên Huyên, Hà Tứ Hải nhắc nhở.
"Em không cướp, chỉ là có chút sốt ruột." Huyên Huyên nói với vẻ hùng hồn.
"Nhóc con nhà em đúng thật là." Hà Tứ Hải vừa tức giận vừa buồn cười mà gõ một cái lên đầu của nàng.
Nhưng mà nàng cũng không thèm ngẩng đầu, có ăn, gõ thì cứ gõ đi.
A ô a ô...
Ba tên nhóc vừa đi vừa ăn, tốc độ đương nhiên cũng sẽ chậm lại.
"Có thể nhanh một chút hay không, chúng ta còn phải đi siêu thị nữa." Hà Tứ Hải thúc giục.
"Bà nội nói rồi, trẻ nhỏ ăn đồ ăn thì phải nhai kỹ nuốt chậm, không thể giống như là Trư Bát Giới." Đào Tử nghiêng đầu liếc hắn một cái rồi nói.
"Ba là bảo các con đi nhanh một chút, không phải là bảo các con ăn nhanh một chút." Hà Tứ Hải cảm thấy cạn lời rồi.
"Đi nhanh chút, chúng ta sẽ đến siêu thị, siêu thị không cho ăn đồ ăn, nếu như chúng con ăn đồ ăn thì ông chủ sẽ cho rằng chúng con trộm đồ, sẽ bắt chúng con lại." Đào Tử nói với vẻ vẻ mặt thành thật.
Sau đó lại cắn một miếng xúc xích nho nhỏ trên tay.
Đây thực sự là...
Hiện tại trẻ nhỏ đúng là càng ngày càng không dễ dạy, cứ luôn bày ra bộ dạng đạo lý lớn.
"Con nhìn Huyên Huyên xem, nàng sắp ăn xong rồi kìa." Thế là Hà Tứ Hải lạnh nhạt nói.
Uyển Uyển và Đào Tử nghe vậy thì nhìn về phía Huyên Huyên, quả nhiên nàng đang ăn nhanh nhất.
Hai người kinh hãi, vội vàng tăng nhanh tốc độ.
Thực ra mấy người Đào Tử tan học rất sớm, đi đến siêu thị cũng không thấy ai.
Hà Tứ Hải đẩy một chiếc xe đẩy, Đào Tử muốn ngồi, Huyên Huyên cũng muốn ngồi, Uyển Uyển tuy rằng hi hi ha ha ở bên cạnh, nhưng nhìn vẻ mặt thì phỏng chừng là cũng muốn.
Nhưng mà một cái xe đẩy sao có thể ngồi được ba người được.
Thế nhưng Hà Tứ Hải cũng có biện pháp.
"Nếu không như vậy đi, một người vào ngồi, hai người khác đẩy, thay phiên nhau, các em thấy thế nào?"
Ba đứa nhóc liền vội vàng gật đầu, cảm thấy rất thú vị.
Đào Tử nhỏ nhất, là em gái nhỏ nên cho nàng ngồi trước.
Huyên Huyên và Uyển Uyển đẩy xe.
Thế nhưng rất nhanh hai đứa nhóc liền không làm nữa, biểu thị không ngồi nữa.
Cũng không phải là Đào Tử quá nặng hay gì.
Chủ yếu là xe đẩy quá cao, bánh xe lại trượt, không dễ khống chế phương hướng.
Cho nên việc này vẫn tương đối vất vả đối với hai đứa nhóc.
Nhưng mà cuối cùng Hà Tứ Hải vẫn là thay phiên đẩy các nàng.
Nhưng thực ra cũng chỉ được một lúc.
Bởi vì khi nhìn thấy đồ ăn vặt rực rỡ muôn màu, đồ chơi đủ loại kiểu dáng, bọn nhóc làm sao có khả năng ngồi yên ở trong xe được nữa, không mua cũng phải xuống xem một chút nha.
Hà Tứ Hải mặc kệ các nàng, kệ các nàng đi dạo, nhưng mà ba đứa nhỏ đi ra ngoài, lại có bốn đứa nhỏ trở về.
Một bé gái nhỏ hơn Đào Tử một chút, đi theo sau lưng các nàng giống như là một cái đuôi nhỏ.
Đương nhiên, ở đây chỉ có Đào Tử là không nhìn thấy.
"Con tên là gì? Năm nay mấy tuổi rồi?" Hà Tứ Hải có chút ngạc nhiên hỏi.
Ngoại trừ An Tâm Noãn lần trước, hắn đã rất lâu rồi chưa thấy quỷ nhỏ như thế.
"Nàng tên là Lộc U U, năm nay bốn tuổi." Huyên Huyên ở bên cạnh nói.
Đây cũng là nguyên nhân mà Lộc U U đi theo các nàng. Tất cả mọi người đều không nhìn thấy nàng, nhưng mà hai chị gái này lại có thể nói chuyện với nàng.
Đương nhiên bây giờ nhìn thấy Hà Tứ Hải, lại có thêm một người, hơn nữa người này lại là tiếp dẫn đại nhân. Nàng không hiểu lắm đây là làm gì.
"Mới bốn tuổi sao..." Hà Tứ Hải ngồi xổm người xuống, tràn đầy thương tiếc.
Cô bé mặc một bộ đồ mùa xuân, chất lượng quần áo đều rất bình thường, hoặc là điều kiện gia đình không được tốt lắm, hoặc là không quá được người nhà yêu thích.
Tóc trên đầu rối tùm lum, giống như là đã rất lâu rồi không rửa mặt.
Nàng ngậm ngón tay ở trong miệng, nhìn Hà Tứ Hải với vẻ nhút nhát, trong đôi mắt to tràn đầy sự tò mò.
"Xin chào." Hà Tứ Hải lên tiếng chào hỏi với nàng.
Nàng cũng không lên tiếng, cứ như vậy mà nhìn Hà Tứ Hải.
Đào Tử ở bên cạnh gãi gãi gò má, ba ba đang nói chuyện với ai vậy? Còn có vừa nãy chị Huyên Huyên và chị Uyển Uyển cũng là như vậy.
"Chẳng lẽ có người mà mình không nhìn thấy?" Nàng nghĩ thầm, sau đó lặng lẽ đưa tay nhỏ qua thăm dò.
Hà Tứ Hải nhìn ở trong mắt, không quản nàng.
Mà là đưa tay vuốt mái tóc ngổn ngang trên trán cho Lộc U U.
"Tại sao con lại ở đây vậy?" Hà Tứ Hải lại hỏi.
"Con tìm mẹ." Nàng nhỏ giọng nói.
Giọng nói rất mảnh rất nhẹ, khiến hắn nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Uyển Uyển.
"Vậy mẹ con đi đâu rồi?" Hà Tứ Hải hỏi.
Cô bé lắc lắc đầu.
Sau đó nhỏ giọng nói: "Nàng đi lạc rồi."
"Vậy con biết nhà mình ở đâu không?" Hà Tứ Hải lại hỏi.
Cô bé lại lắc đầu.
"Như vậy đi, con tạm thời đi theo bọn chú trước có được hay không? Chú sẽ giúp tìm mẹ con." Hà Tứ Hải ôn nhu nói.
Cô bé nghe vậy thì nhìn Huyên Huyên và Uyển Uyển bên cạnh một chút, lại nhìn Hà Tứ Hải một chút, sau đó gật gật đầu.
"Huyên Huyên, Uyển Uyển, hai người các em chăm sóc em gái một chút." Hà Tứ Hải đứng lên rồi dặn dò hai đứa nhóc.
"Yên tâm đi ông chủ, sẽ không để lạc mất, em đã thấy nàng rồi, dù nàng chạy tới chỗ nào thì em đều có thể tìm được nàng." Huyên Huyên vỗ vỗ đùi Hà Tứ Hải, nói với vẻ mặt đầy tự tin.
Cũng đúng, có người dẫn đường như nàng ở đây, chỉ cần nàng gặp qua, biết rõ thì sẽ không sợ không tìm được.
Hà Tứ Hải tiếp tục đi mua thức ăn.
Cô bé ngoan ngoãn theo sát phía sau Huyên Huyên và Uyển Uyển.
Thực ra nàng càng muốn nói chuyện với Đào Tử gần bằng tuổi với mình hơn, nhưng mà Đào Tử lại không nhìn thấy nàng.
Đào Tử cũng có chút kỳ quái, từng người đều lầm bầm lầu bầu, nói năng không rõ.
Nhưng mà cũng may đây không phải lần đầu tiên, nàng rất nhanh đã bị các món hàng hấp dẫn, ném sự nghi ngờ này ra sau đầu.
Hà Tứ Hải mua đồ ăn xong cũng không có ở lâu tại siêu thị.
Nhưng mà mấy đứa nhóc mỗi người đều mua một thứ.
Đào Tử là cái Rubik.
Uyển Uyển là hộp đất dẻo cao su.
Huyên Huyên thì mua một con rối tay.
Tạo hình sói xám lớn vừa dễ thương vừa đáng yêu.
Đương nhiên, cũng không quên Lộc U U, cũng mua cho nàng một cái.
Bản thân nàng chọn một con rối cún con, hiện tại tạm thời do Huyên Huyên cầm giúp nàng.
Chờ về đến nhà, Lưu Vãn Chiếu và bà nội đã trở về rồi, đang ngồi uống trà ở bên bàn.
"Ngày hôm nay hai người đã đi dạo chỗ nào vậy?" Hà Tứ Hải có chút ngạc nhiên hỏi.
"Vườn thú." Lưu Vãn Chiếu nói.
Hà Tứ Hải nghe vậy thì có chút giật mình, Lưu Vãn Chiếu đúng là được, vậy mà lại mang bà nội đi vườn thú.
Nhưng mà nghĩ lại thì vườn thú vẫn đúng là tương đối thích hợp.
Hợp Châu cũng không có bao nhiêu chỗ chơi vui cả, ngoại trừ có chút công viên không tệ ra thì thật giống như cũng không có chỗ nào hay. Đối với bà nội mà nói, nàng phỏng chừng cũng không quá xa lạ.
Mà đi vườn thú bà nội có thể nhìn thấy rất nhiều loại động vật mà trước đây chưa từng gặp trong thực tế. Mặc dù hơi mệt một chút, nhưng có vẻ như nàng rất hứng thú.
Nhưng mà nếu như đi vườn thú, buổi trưa phỏng chừng cũng không ăn được món gì ngon.
Vì vậy hắn nói: "Vậy hai người nghỉ ngơi một hồi, cháu vào bếp làm chút đồ ăn ngon cho mọi người."
"Để bà đến giúp cho." Bà nội đứng lên rồi nói.
"Sao có thể để bà giúp được chứ." Lưu Vãn Chiếu vội vàng ngăn cản nàng lại.
"Để mấy người Đào Tử chơi cùng bà một chút đi, cơm sẽ xong rất nhanh thôi." Hà Tứ Hải nói.
Sau đó hắn quay đầu lại căn dặn ba đứa nhóc.
Ba đứa nhóc đáp ứng rất kiên quyết.
Nhưng mà, khi hắn và Lưu Vãn Chiếu vào nhà bếp một chuyến rồi trở ra, liền thấy bà nội đang xem ti vi, ba đứa nhóc đang chơi đồ chơi mà mình mới mua.
Lộc U U ngồi xổm ở bên cạnh nhìn với vẻ mặt hâm mộ, đưa tay muốn cầm con rối cún con bên cạnh mình, nhưng mà làm thế nào cũng không cầm lên được.
Khá lắm, các nàng chính là bồi bà nội như vậy sao.
"Bà nội, đừng xem ti vi nữa, con dẫn bà đi chỗ tốt." Hà Tứ Hải đi tới đỡ bà nội rồi nói.
"Chỗ tốt sao, không đi nữa đâu, bà hôm nay đã mệt mỏi rồi, ngày mai lại nói sau đi." Bà nội nói.
"Yên tâm đi, không xa, bà đi theo cháu." Hà Tứ Hải nói.
Sau đó lại vẫy vẫy tay đối với Lộc U U đang ngồi xổm ở bên cạnh.
Hắn mang theo hai người các nàng đi vào Phượng Hoàng Tập.
Ba đứa nhóc thấy vậy thì vội vàng cầm đồ chơi của mình rồi đi theo.
Huyên Huyên còn không quên mang theo con rối cún con của Lộc U U.
------
Dịch: MBMH Translate