Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1027 - Chương 1027: Bọn Nhỏ Ngây Thơ.

Chương 1027: Bọn Nhỏ Ngây Thơ. Chương 1027: Bọn Nhỏ Ngây Thơ.

Hà Tứ Hải mang theo Uyển Uyển đi tới cửa trường học.

Đào Tử và Huyên Huyên đã tan học rồi, đang đứng xếp hàng ở trên sân chơi.

Hai đứa nhóc nhón mũi chân nhìn ra xung quanh phía ngoài, nhìn xem ngày hôm nay ai sẽ tới đón các nàng.

Khi thấy Hà Tứ Hải thì lập tức cao hứng giơ tay lên.

Uyển Uyển lập tức thò đầu ra từ phía sau Hà Tứ Hải rồi vẫy vẫy tay.

Hai đứa nhóc thấy Uyển Uyển cũng ở đây thì lại càng thêm hưng phấn.

Sau khi bảo vệ mở cửa ra, đám nhóc xếp thành hình xe lửa rồi đi ra khỏi cổng trường theo từng đội.

Chờ vừa ra khỏi cổng, lập tức thả bay giống như lợn nhỏ xổng chuồng, từng người đi tìm cha mẹ của mình.

Tiếng gọi con, gọi mẹ, gọi bà nội không ngừng vang lên.

Đào Tử và Huyên Huyên lao thẳng về phía Hà Tứ Hải.

Không, phía sau còn có Thẩm Di Nhiên, đáng tiếc nàng lại bị bà ngoại bắt được rồi.

"Ba ba, chúng ta đi bờ cát chơi đi." Đào Tử chạy đến trước mặt Hà Tứ Hải rồi lập tức nói.

"Không chơi, ba còn phải đi mua thức ăn, tối nay chúng ta sẽ ăn cơm tối ở nhà." Hà Tứ Hải nói.

Buổi tối bà nội và Lưu Vãn Chiếu đều sẽ trở về ăn cơm tối, không nấu cơm tối sao mà được.

"Chúng ta chỉ chơi một hồi." Huyên Huyên duỗi ngón tay ra hiệu.

"Vậy cũng không được."

Hà Tứ Hải một tiếng từ chối, sau đó xoay người nói với ba đứa nhóc: "Đi nhanh một chút đi, chúng ta đi siêu thị."

"Thật nhỏ mọn." Huyên Huyên lầm bầm bĩu môi.

"Bụng hẹp hòi." Đào Tử cũng phụ họa theo.

Đúng lúc này, Uyển Uyển đứng ở bên cạnh Huyên Huyên bỗng nhiên đưa tay bóp gương mặt đầy thịt của Huyên Huyên một cái.

Huyên Huyên sửng sốt, làm gì thế?

"Hi hi... Chị là tên xấu xa." Uyển Uyển hưng phấn nói.

"Tên xấu xa, chị cũng cho em nắm một hồi." Huyên Huyên không cam lòng yếu thế, duỗi móng vuốt nhỏ ra muốn nắm Huyên Huyên.

Uyển Uyển làm sao có khả năng sẽ đứng tại chỗ cho nàng bóp được, cười hi hi ha ha rồi chạy lên trước mặt Hà Tứ Hải.

"Tên xấu xa, đừng chạy." Huyên Huyên lập tức đuổi theo.

"Ai ~" Đào Tử giơ hai tay lên bầu trời, bày ra dáng vẻ bất đắc dĩ.

Hà Tứ Hải thấy hai đứa nhóc ồn ào chạy qua từ bên cạnh, Đào Tử lại không theo tới, thế là quay đầu lại gọi: "Đào Tử, về nhà thôi."

"Há, tới đây."

Đào Tử đeo cặp sách nhỏ chạy đuổi theo Hà Tứ Hải, nhét tay của mình vào trong tay của Hà Tứ Hải.

"Ba ba."

"Làm sao thế?"

"Buổi tối chúng ta ăn gì đây?"

"Con muốn ăn cái gì?"

"Con cũng không biết."

"Vậy đợi lát nữa đến siêu thị con xem một chút, muốn ăn cái gì thì nói với ba, buổi tối ba sẽ làm cho con."

"Được nha, ba ba thật là tốt."

"Ba vẫn luôn rất tốt."

"Hì hì..., ba ba, cô giáo ngày hôm nay dạy chúng con một bài hát mới nha."

"Có đúng không?"

"Có muốn nghe con hát cho ba nghe hay không."

"Được nha."

"Ngón cái là ba ba, ba ba lái ô tô, đích đích đích."

"Bên cạnh ba ba là mẹ, mẹ giặt quần áo, xoa xoa xoa."

"Vóc dáng cao nhất là anh trai, anh trai đập bóng cao su, oành oành oành."

"Bên cạnh anh trai là chị gái, chị gái thích nhảy múa, xoa một chút."

"Vóc dáng nhỏ nhất chính là con, con đang gõ trống nhỏ, tùng tùng tùng."

Đào Tử vừa hát vừa dùng ngón tay ra hiệu.

"Thật là hay." Sau khi nàng hát xong, Hà Tứ Hải đương nhiên không hề keo kiệt mà khen một câu.

"Ba ba, ba lúc nào mới sinh cho con một anh trai?" Đào Tử đột nhiên hỏi.

" y... Chuyện này có chút khó khăn."

"Vậy thì khắc phục khó khăn, cố gắng nha." Đào Tử nghiêm túc nói.

Từ này cũng không biết là nghe được từ nơi nào, rất có tư thế lãnh đạo.

"Nhưng trước đó, ba còn phải cưới vợ mới được." Hà Tứ Hải cười nói.

"Dì Lưu không phải là vợ của ba sao?" Đào Tử kỳ quái hỏi.

"Chuyện này..."

Hà Tứ Hải bị nàng hỏi cho không biết nên giải thích như thế nào.

Đào Tử liền cho là hắn ngầm thừa nhận rồi, tiếp tục nói: "Ba và dì Lưu sinh cho con một người anh trai đi."

"Tại sao con đột nhiên lại muốn anh trai." Hà Tứ Hải tò mò hỏi.

"Anh trai có thể bảo vệ con."

"Ba cũng có thể bảo con mà."

"Anh trai có thể giúp con đánh tên mập." Đào Tử nói.

"Ồ? Trong nhà trẻ có người bắt nạt con sao?" Hà Tứ Hải nghe vậy thì kinh ngạc hỏi.

Hà Tứ Hải cũng không có phản ứng quá lớn hay là lập tức nổi giận đùng đùng. Đám trẻ con chơi cùng nhau khó tránh khỏi sẽ có chút ma sát nhỏ.

Vẫn nên hỏi rõ là vấn đề gì, xem rốt cuộc là ai đúng ai sai.

"Buổi trưa lúc ăn cơm, Vu Minh Hạo cướp chân gà lớn của con." Đào Tử nói với vẻ oan ức.

"Vậy con có thể đoạt lại nha." Hà Tứ Hải nói.

Hắn đúng là không bảo Đào Tử ngay lập tức đi tìm giáo viên.

Báo giáo viên đúng là một biện pháp tốt, nhưng ở trong suy nghĩ của Hà Tứ Hải, đầu tiên thì chính mình phải nghĩ ra biện pháp giải quyết trước đã. Nếu như thật sự không giải quyết được thì mới đi mách giáo viên, tìm giáo viên giúp đỡ.

Đương nhiên, chuyện này có quan hệ với hoàn cảnh trưởng thành của hắn, tất cả đều dựa vào chính mình.

"Nhưng mà con không cướp lại được hắn nha, hắn là con trai, còn là một tên béo, rất lợi hại." Đào Tử nói với vẻ oan ức.

"Có đúng không? Vậy để Huyên Huyên giúp con nha."

"Chị Huyên Huyên có giúp con nha, sau đó nàng cũng bị đoạt mất chân gà lớn."

Hà Tứ Hải:...

"Sau đó thì sao rồi?"

"Sau đó Thẩm Di Nhiên đánh hắn giúp chúng con, nhưng mà tên béo kia rất xấu. Hắn nhổ nước miếng vào trên chân gà, liền không thể ăn được nữa." Đào Tử nói.

Khá lắm, nhóc mập này còn rất cơ trí, Hà Tứ Hải nghĩ thầm trong lòng.

"Như vậy đi, buổi tối hôm nay ba sẽ làm đùi gà cho con, coi như là bù đắp lại." Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút rồi an ủi.

"Không cần, con buổi trưa ăn hai cái đùi gà lớn, buổi tối không muốn ăn nữa rồi." Đào Tử vỗ vỗ bụng nhỏ của mình rồi nói.

" y... Con không phải nói bị cướp đi rồi sao? Làm sao? Buổi trưa một người được ba cái đùi gà sao?"

"Không phải, chúng con nói với cô giáo. Cô giáo cho chúng con mỗi người hai cái đùi gà lớn, còn phạt không cho Vu Minh Hạo ăn cơm trưa, ha ha..." Đào Tử vui vẻ nói.

"Nếu như giáo viên đã phạt hắn rồi, con còn tức cái gì?"

“Giáo viên phạt hắn thì có quan hệ gì với việc con tức giận chứ?" Đào Tử kỳ quái hỏi.

Được rồi, thật giống như là không liên quan...

Hà Tứ Hải bị nàng hỏi cho không biết làm sao để trả lời.

Lúc này, Uyển Uyển và Huyên Huyên phía trước thở hồng hộc chạy trở về.

Huyên Huyên tràn đầy đắc ý, trên mặt Uyển Uyển có một cái dấu đỏ.

Xem ra vẫn bị nàng bắt được đến tay rồi.

"Ông chủ, ông chủ..." Huyên Huyên chạy tới hào hứng gọi.

"Sao thế?"

Hà Tứ Hải biết, bình thường nàng nói chuyện với hắn bằng giọng điệu này tất có chỗ cầu xin.

"Chị Uyển Uyển nói nàng muốn ăn xúc xích nướng."

"Ồ?"

Uyển Uyển vừa mới chạy tới nghe vậy thì giật mình trợn tròn mắt, mình có nói qua sao? Sao mình lại không nhớ được cơ chứ?

"Há, có đúng không? Vậy đến cửa hàng tiện lợi phía trước, anh sẽ mua cho Uyển Uyển một cái." Hà Tứ Hải cố ý nói.

"Hi hi..."

Uyển Uyển còn đang nghi ngờ lập tức vui vẻ nở nụ cười, không nghĩ nữa, có ăn liền được.

Huyên Huyên lại trở nên phiền muộn, nàng trừng mắt, nhìn Hà Tứ Hải với vẻ mặt cầu xin.

"Nhìn anh như vậy làm gì? Em không phải nói Uyển Uyển muốn ăn sao? Vậy anh sẽ mua cho Uyển Uyển nha, có vấn đề gì không?" Hà Tứ Hải cố ý hỏi.

"Ông chủ..."

"Làm sao thế?"

"Anh là tên xấu xa." Huyên Huyên nhăn cái mũi nhỏ, hầm hừ nói.

"Có đúng không? Cảm ơn đã khích lệ."

Huyên Huyên nghe vậy thì tức đến mức cào loạn tay nhỏ trên không trung.

Đúng lúc này, Hà Tứ Hải lại hỏi Đào Tử bên cạnh: "Con có muốn ăn hay không?"

"Muốn ăn." Đào Tử lớn tiếng nói.

"Em cũng muốn ăn." Huyên Huyên vội vàng nói.

Chỉ lo chậm thì sẽ không có ăn nữa.

"Như này là được rồi, bản thân mình muốn thì cứ nói ra, lại không ai trách em cả. Nhưng mà buổi trưa em đã ăn hai cái đùi gà lớn rồi, còn muốn ăn sao?" Hà Tứ Hải nói.

"Ồ?"

Huyên Huyên nghe vậy thì giật mình cúi đầu nhìn bụng nhỏ của mình một chút, ông chủ là làm sao mà biết được? Hắn có thể nhìn thấy bên trong bụng nhỏ của mình sao?

Nàng vội vàng dùng tay che lại, không thể để cho đùi gà lớn rơi xuống được.

"Em làm gì thế?"

"Há, không có chuyện gì." Huyên Huyên nói.

Sau đó nàng liền cứ như vậy, dùng tay ôm bụng đi.

"Đúng là nhóc con kỳ quái."

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment