Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1026 - Chương 1026: Dáng Vẻ Của Cuộc Sống Vốn Là Như Này.

Chương 1026: Dáng Vẻ Của Cuộc Sống Vốn Là Như Này. Chương 1026: Dáng Vẻ Của Cuộc Sống Vốn Là Như Này.

"Trước khi tìm được nhà thì em cứ ở tạm chỗ này."

Hà Tứ Hải dẫn Đồng Đồng đi tới Phượng Hoàng Tập.

"Nơi này là nơi nào?" Đồng Đồng ngạc nhiên mà nhìn thế giới này.

"Ừm... Nói như thế nào đây? Có chút tương tự với tình huống nhà em đó." Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút rồi giải thích.

"Cái này cũng là anh nghĩ ra được sao? Anh đúng thật là lợi hại?" Đồng Đồng nghe vậy thì mở to hai mắt, vẻ mặt khâm phục.

Hà Tứ Hải:...

Ngay vào lúc này, Đại Hoàng chạy ngang qua bầu trời, tỏa ra những đốm ánh sáng chói lọi, lưu lại từng cơn sóng gợn.

Con mắt của Đồng Đồng như sắp lồi cả ra, khẽ nhếch miệng, kinh ngạc đến độ nói không ra lời.

Cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của Đại Hoàng nữa.

Nàng lúc này mới kích động thu hồi ánh mắt, lôi kéo cánh tay Hà Tứ Hải, hưng phấn nói: "Đây cũng là anh nghĩ ra được sao? Nhanh dạy cho em một chút, em cũng nghĩ một cái."

"Nghĩ cái gì mà nghĩ? Ý nghĩ kỳ lạ còn tạm được, chính em đi dạo ở trong này đi. Đúng rồi, vậy phía trước có gốc cây đào, em có thể hái ăn." Hà Tứ Hải chỉ về phía trước rồi nói.

Sau đó nhìn về phía chỗ Thạch Hầu vốn đang đứng sừng sững bên cạnh đền thờ.

Phát hiện chúng nó không biết đã chạy đi đâu rồi.

Từ sau khi có cây đào, chúng nó thật giống như chưa từng biến trở về.

"Anh không đi cùng với em sao?" Đồng Đồng liếc mắt nhìn về phía trước, quay đầu lại có chút thấp thỏm hỏi.

Chỗ này tuy rằng đẹp, thế nhưng lại quá yên tĩnh, không hề có một chút nhân khí, quả thực không khác gì so với căn phòng nhỏ của nàng cả. Nàng rất lo lắng Hà Tứ Hải sẽ một đi không trở lại.

Vậy nàng có khác gì là đổi từ một lao tù nhỏ sang một lao tù VIP đãi ngộ xa hoa không.

Cho nên nàng thật sự rất lo lắng Hà Tứ Hải một đi không trở lại.

Từ một điểm này có thể thấy Đồng Đồng cũng không lẫm lẫm liệt liệt giống như nàng biểu hiện ra, thực ra cũng rất yếu đuối.

"Yên tâm đi, tiếp dẫn giả sẽ không lừa người." Hà Tứ Hải sờ đầu nàng rồi nói.

Đồng Đồng giống như rất yêu thích cái cảm giác này, cọ cọ trán đầy quấn quýt, thế nhưng nàng lập tức phản ứng lại, né tránh qua một bên, nhìn Hà Tứ Hải rồi nói: "Em không phải người, em là quỷ."

Hà Tứ Hải:...

Nha đầu này thật sự đúng là nhiều miệng, hắn đưa tay muốn gõ đầu nàng, nàng lại cười chạy đi rồi.

"Em tin tưởng thần tiên đại nhân." Nàng nói.

Nhìn bóng lưng nàng chạy nhảy đi xa, Hà Tứ Hải xoay người ra khỏi Phượng Hoàng Tập.

Lưu Vãn Chiếu cũng không biết mang bà nội đi đâu rồi mà đến bây giờ còn chưa có trở lại.

Mắt thấy mấy người Đào Tử sắp tan học, hắn suy nghĩ một chút cảm thấy vẫn nên đi đón các nàng về trước thì hơn.

Đi xuống dưới lầu, liền gặp Uyển Uyển đang chơi đùa.

Nàng lái xe điện cân bằng mini mà Hà Tứ Hải mua cho nàng đi dạo ở trong tiểu khu.

Chu Ngọc Quyên thì ngồi ở một bên nhìn, thỉnh thoảng còn nói chuyện cùng với phụ huynh của các bạn nhỏ khác.

"Yêu hoắc ~ "

Nhìn thấy Hà Tứ Hải, hai chân ngắn nhỏ của Uyển Uyển đạp vô cùng nhanh, chạy đến trước mặt Hà Tứ Hải như một làn khói.

Sau đó chân nhỏ phanh gấp, thuận tiện còn lắc đuôi xe một thoáng, gọn gàng nhanh chóng lại ngầu.

"Lợi hại nha." Hà Tứ Hải khen ngợi.

"Hi hi..."

Nhóc con cười đến không ngậm mồm vào được.

"Được rồi, em tiếp tục chơi đi." Hà Tứ Hải đưa tay sờ sờ đầu nhỏ của nàng rồi nói.

Sau đó xoay người muốn rời đi.

Uyển Uyển lúc này mới nhớ tới chuyện chính.

"Em cũng muốn đi."

Hà Tứ Hải:...

Nhóc con cực kỳ đơn giản, căn bản là không thèm hỏi Hà Tứ Hải đi nơi nào, chỉ cần đi theo là được rồi.

"Em cũng không biết là chuyện gì mà cũng muốn đi sao?"

"Hi hi... Ông chủ đi đâu thì em đi đó, em là con ong mật nhỏ cần cù." Uyển Uyển ưỡn bụng, nói.

"Được rồi, ong mật nhỏ, anh đi đón mấy người Đào Tử tan học, em có muốn đi không?" Hà Tứ Hải có chút bất đắc dĩ nói.

"Đương nhiên là muốn đi, anh chờ em một chút." Nói xong nàng quay đầu xe một cái, lái xe điện cân bằng mini tới trước mặt Chu Ngọc Quyên.

"Mẹ, con muốn đi đón Đào Tử các nàng tan học nha, không chơi với mẹ nữa, tự mẹ chơi đi, cho mẹ mượn xe này."

Nói xong kéo tay Chu Ngọc Quyên, đặt ở trên tay lái, giúp nàng ổn định xe, sau đó nhảy vèo xuống.

Nàng lập tức chạy về phía Hà Tứ Hải mà không thèm quay đầu lại.

Chu Ngọc Quyên: o(╯□╰)o

Người phụ huynh bên cạnh cười đến không ngừng được.

"Con gái cô thật là đáng yêu." Nàng nói.

Chu Ngọc Quyên gật đầu cười, nàng cũng là dở khóc dở cười.

"Đi thôi."

Uyển Uyển chạy đến bên người Hà Tứ Hải, chủ động nhét tay của mình vào bên trong bàn tay của Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải nhìn sang Chu Ngọc Quyên ở phía xa rồi gật gật đầu, lúc này mới dắt Uyển Uyển ra khỏi tiểu khu.

Ngày hôm nay lại là một ngày đẹp trời.

Hà Tứ Hải bước đi ổn định, bàn chân nhỏ của Uyển Uyển lại lảo đảo.

Hai người đi dọc theo làn đường dành cho xe đạp hướng về phía trước.

Thỉnh thoảng có xe cộ chạy qua bên cạnh bọn họ.

Gió thổi qua mặt hồ, thổi qua ngọn tóc của Uyển Uyển khiến cho tóc của nàng rối tung.

Uyển Uyển đại khái là cảm thấy có chút ngứa, cười hi hi, dùng tay nhỏ vuốt vuốt.

Hà Tứ Hải lúc này mới chú ý tới, nàng ngày hôm nay không búi tóc, mà là thả xuống.

"Như vậy cũng rất đáng yêu." Hà Tứ Hải cười nói với nàng.

"Em là dễ thương nhất." Uyển Uyển nghe vậy thì dùng tay nhỏ che khóe miệng, nói với vẻ lén lén lút lút.

"Biết rồi, nhưng mà em nhỏ tiếng như vậy làm gì?" Hà Tứ Hải có chút buồn cười nói.

"Không được cho Đào Tử và Huyên Huyên nghe thấy, các nàng sẽ cướp mất vị trí đứa nhỏ đáng yêu nhất của em, hi hi..."

"Em hiện tại nhất định là dễ thương nhất." Hà Tứ Hải có chút buồn cười nói.

Nhóc con này thực sự là quá đáng yêu rồi.

Đúng lúc này, Uyển Uyển bỗng nhiên tránh thoát khỏi tay của Hà Tứ Hải, chạy về phía trước rồi ngồi xổm xuống.

"Làm sao thế?" Hà Tứ Hải có chút kỳ quái hỏi.

Đi tới mới rõ ràng, thì ra là có một đóa hoa cúc nhỏ mọc ra từ trong khe hở của khối gạch.

"Một, hai, ba, bốn, năm."

Uyển Uyển duỗi ngón ra chỉ trỏ, sau đó cao hứng nói: "Gọi là Lục Hoa được chứ? Lục Hoa, Lục Hoa, mày phải lớn nhanh một chút nha."

"Nơi này người đến người đi, nó muốn lớn lên ở chỗ này cũng không dễ dàng." Hà Tứ Hải nói.

"Sẽ như thế nào?" Uyển Uyển ngẩng đầu lên hỏi.

"Sẽ bị dẫm bẹp. "

Uyển Uyển: Σ(⊙▽⊙ "a

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Uyển Uyển nhướng mày lên, vẻ mặt tiều tụy vì lo lắng.

"Nếu không em sẽ ngồi xổm ở đây, như vậy sẽ không có người dẫm đến nó nữa rồi." Uyển Uyển suy nghĩ một chút rồi nói.

"Nói lời ngốc nghếch gì đó, chúng ta chuyển nó qua trồng trong bồn hoa bên cạnh là được rồi." Hà Tứ Hải ngồi xổm người xuống, gõ nhẹ đầu nhỏ của nàng rồi nói.

"Hi hi... Ông chủ giỏi quá."

Nhóc con còn học được cách nịnh hót.

Hà Tứ Hải nhấc khối gạch lên, nhẹ nhàng nhổ tận gốc hoa cúc nhỏ.

Sau đó tìm một cành cây khô, đào một cái hố nhỏ trong bồn hoa ở ven đường rồi trồng nó trở lại.

Lo lắng nó không sống nổi, Hà Tứ Hải còn cho nó một chút thần lực.

Không nghĩ tới hoa cúc nhỏ giống như là được thổi khí, lập tức khỏe mạnh cao lên.

"Oa, Lục Hoa, mày thật là lợi hại." Uyển Uyển ở một bên không ngừng hoan hồ.

Nhìn dáng vẻ vui vẻ của nhóc con, Hà Tứ Hải đột nhiên cảm thấy.

Đây hẳn là dáng vẻ nên có của cuộc sống này.

"Đi thôi, mấy người Đào Tử sắp tan học rồi, kẻo trễ mất." Hà Tứ Hải ném cành cây khô trong tay xuống rồi nói.

"Đến muộn thì như thế nào?"

"Hẳn là sẽ khóc đi?"

"Hi hi... Em có chút muốn nhìn các nàng khóc nha."

"Có đúng không? Em đúng là một nhóc con xấu xa."

"Hi hi... em là tên xấu xa, em là tên xấu xa..."

Uyển Uyển giống như là được khen, vui vẻ không thôi, không ngừng vặn vẹo cái mông mà nhảy nhảy nhót nhót.

Hà Tứ Hải hoàn toàn không hiểu nổi, nói nàng là nhóc con xấu xa thì có cái gì mà vui vẻ như thế.

Nhưng nhìn dáng vẻ vui vẻ kia của nàng, tâm trạng của hắn cũng không khỏi mà trở nên tốt lên theo.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment