"Trước đây ba em thường mang em đi ăn vịt quay trên con đường phía trước, ăn rất ngon."
Sau khi lên xe, Đồng Đồng luôn cẩn thận từng li từng tí một, giống như lo lắng sẽ làm bẩn xe của Hà Tứ Hải.
Nhưng mà nhắc đến ăn cơm, nàng lại lập tức tỉnh táo tinh thần.
"Con đường phía trước sao? Nơi đó đã khai phá rất nhiều năm rồi." Đinh Mẫn ngồi ở vị trí kế bên tài xế liếc mắt nhìn qua kính chiếu hậu rồi nói.
Đồng Đồng nghe vậy thì sửng sốt một chút, sau đó vẻ mặt có chút mất mát.
"Tôi thật ra có biết một nhà hàng, vịt quay rất ngon, không khác với mùi vị vịt quay ở Hạ Kinh là bao." Quan Đạo Hằng ngồi ở bên cạnh Đồng Đồng nghe vậy thì tiếp lời.
Bởi vì có trẻ nhỏ ở đây, hai vợ chồng quy củ hơn rất nhiều, không có ôm ôm ấp ấp nữa.
"Đúng vậy, trước đây tôi thường xuyên đưa Quan Quan nhà chúng tôi đi ăn, chúng tôi cũng đã lâu rồi không có đi." Tiền Tuệ Ngữ nói với vẻ có chút mất mát.
Quan Đạo Hằng đương nhiên biết nguyên nhân, trước đây do hắn kiếm tiền, Tiền Tuệ Ngữ trải qua không buồn không lo, đương nhiên có thể mang theo con trai đi ăn uống khắp nơi.
Nhưng sau đó hắn xảy ra chuyện, Tiền Tuệ Ngữ mỗi ngày đều bôn ba vì cuộc sống, nào còn có thời gian đưa con trai ra cửa, đương nhiên càng không có tiền.
Quan Đạo Hằng ôn nhu vỗ vỗ ở trên mu bàn tay của Tiền Tuệ Ngữ.
Hai vợ chồng như hiểu lẫn nhau, không khỏi cùng nhau nở nụ cười.
Đồng Đồng ngồi ở bên cạnh một mặt mờ mịt, hoàn toàn không rõ bọn họ đang cười cái gì.
"Vậy cửa hàng kia ở chỗ nào?" Hà Tứ Hải hỏi.
"Ngân Thái trên đường Hoài Hà." Tiền Tuệ Ngữ nghe vậy thì vội vàng nói.
"Được, vậy chúng ta buổi trưa hôm nay sẽ ăn vịt quay." Hà Tứ Hải nói.
Sau đó hắn chuyển động tay lái, lái về phía đường Hoài Hà.
Đồng Đồng nằm nhoài trên cửa sổ xe, nhìn đô thị phồn hoa mà lại xa lạ, cũng không biết là đang suy nghĩ gì.
Mãi đến tận khi Hà Tứ Hải lái xe đến bãi đậu xe Ngân Thái, nàng mới hoảng hốt mà phục hồi tinh thần.
"Làm sao thế?" Tiền Tuệ Ngữ quan tâm hỏi.
Đồng Đồng lắc lắc đầu.
"Đừng lo lắng, có chuyện gì có thể nói với tiếp dẫn đại nhân, hắn sẽ giúp cháu." Tiền Tuệ Ngữ nắm tay của nàng, tỉ mỉ an ủi.
Sau khi tiếp xúc với Quan Đạo Hằng mấy lần, thông qua Quan Đạo Hằng, nàng cũng đã hiểu thêm về chức trách và năng lực của người tiếp dẫn.
Hơn nữa bởi vì tự mình trải qua, đương nhiên là càng tín phục Hà Tứ Hải.
"Cảm ơn." Đồng Đồng ngửa đầu nhìn người dì ôn nhu trước mắt này rồi nhẹ giọng nói cảm ơn.
"Không sao, đi thôi, chúng ta đi ăn vịt quay." Tiền Tuệ Ngữ nắm tay của nàng rồi đi về phía thang máy.
"Ai..." Quan Đạo Hằng muốn mở miệng gọi, nhưng nhìn dáng vẻ hài hòa của hai người các nàng thế là lại nuốt trở vào.
"Nàng chính là con gái của Đồng Vĩnh Chính sao? Nàng vẫn chưa từng rời khỏi căn nhà kia?" Đinh Mẫn đi ở phía sau nhân cơ hội hỏi Hà Tứ Hải.
Lúc nàng sưu tầm tài liệu đã thấy qua bức ảnh của Đồng Đồng.
"Hừm, đúng, nàng vẫn chưa từng rời khỏi căn nhà kia." Hà Tứ Hải nói.
"Ai, một gia đình đang rất tốt, sao đột nhiên lại gặp phải tai họa như vậy chứ, thật sự là có yêu tà đang quấy phá sao?" Đinh Mẫn hỏi.
Nàng cũng rất tò mò, không biết lúc trước người Đồng gia đã gặp phải cái gì.
"Hiện tại chưa thể nói chắc được." Hà Tứ Hải nói.
Đinh Mẫn nghe vậy thì không hỏi tiếp nữa.
Nhưng mà Hà Tứ Hải nói không thể nói trước được, mà không phải là trực tiếp phủ định, vậy nói rõ thật sự là có yêu tà quấy phá.
Tiệm vịt quay mà Tiền Tuệ Ngữ nói tới cũng không phải chuyên bán vịt quay.
Mà là một quán ăn gọi là Lão Hạng, vịt quay chỉ là một trong những món ăn của bọn họ mà thôi.
Nhưng mà, người chế biến vịt quay của bọn họ quả thực là được mời tới từ Hạ Kinh, làm vịt quay đã rất nhiều năm.
Điều này cũng làm cho rất nhiều người dân bản xứ Hợp Châu nghe danh mà đến, cuối cùng vịt quay biến thành một trong những món ăn bảng hiệu của bọn họ.
Lúc Hà Tứ Hải đến, trong cửa hàng còn không có người nào.
Nghĩ đến ngày hôm nay là ngày làm việc, hẳn là cũng không có nhiều người đi ra ngoài ăn trưa.
Tiền Tuệ Ngữ là khách quen, nhân viên phục vụ nhìn thấy nàng từ xa liền tiến lên đón.
"Chào ngài, hoan nghênh ghé thăm." Nhân viên phục vụ rất nhiệt tình, lập tức bắt chuyện.
Tiếp theo lại mỉm cười nói: "Ngài đã thật lâu không đến đây rồi, là có chỗ nào không hài lòng đối với món ăn của chúng tôi? Nếu như có bất kỳ ý kiến gì thì ngài có thể nói với chúng tôi..."
Đồng Đồng được Tiền Tuệ Ngữ lôi kéo còn đang ngơ ngác mà nhìn.
Nàng xưa nay không nghĩ tới nhân viên phục vụ lại như thế...
Nói như thế nào đây, hình dung của nàng không tốt.
Ở trong ấn tượng của nàng, thái độ của nhân viên phục vụ quán cơm không được được tốt cho lắm.
Hơn nữa, bọn họ đều mang đến cho người ta một loại cảm giác tự do không tập trung.
Nhưng mà, trình độ của ngành dịch vụ mười năm trước đúng là không có cách nào so sánh với hiện tại được.
Mấy người tìm một cái bàn sáu người rộng rãi rồi ngồi xuống.
Đồng Đồng theo bản năng mà ngồi sát bên Hà Tứ Hải.
Sau đó nàng tò mò đánh giá bốn phía.
"Cô tới chọn đi, nhìn xem có món gì ăn ngon hay không." Hà Tứ Hải trực tiếp đưa Menu cho Tiền Tuệ Ngữ.
Nàng là khách quen, đương nhiên biết món nào ăn ngon.
Tiền Tuệ Ngữ cũng không từ chối, sau khi hỏi mọi người có ăn kiêng cái gì hay không liền gọi vài món ăn.
Đương nhiên trọng điểm vẫn là vịt quay.
Trước đây, lúc nàng mang con trai đến đây đã phải gọi hơn nửa con rồi, mấy người bọn họ ngày hôm nay gọi một con chắc chắn là không đủ.
"Đồng Đồng học lớp mấy rồi?"
Trong lúc chờ món ăn, Quan Đạo Hằng hỏi Đồng Đồng.
Mọi người đều có ý tách khỏi vấn đề gia đình của Đồng Đồng.
"Lớp 8." Đồng Đồng nhỏ giọng nói.
"Mới lớp 8 sao." Trong giọng nói của Quan Đạo Hằng tràn đầy tiếc hận.
"Chú thì sao, chú bao nhiêu tuổi rồi?" Đồng Đồng đột nhiên hỏi.
"Chú sao, chú ba mươi hai rồi, lớn hơn cháu thật nhiều." Quan Đạo Hằng nghe vậy thì cười nói.
"Vậy cũng không lớn nha, dì rất là yêu chú, tại sao chú lại muốn chết thế?" Đồng Đồng tò mò hỏi.
Quan Đạo Hằng:...
Thấy Quan Đạo Hằng không nói lời nào, Đồng Đồng nhìn về phía Tiền Tuệ Ngữ bên cạnh.
Tiền Tuệ Ngữ đưa tay sờ sờ đầu nàng rồi nói: "Chuyện của người lớn cháu không hiểu đâu."
Đồng Đồng nghe vậy thì nhỏ giọng thầm thì: "Trước đây ba cháu cũng thường xuyên nói như vậy."
Nói xong vẻ mặt nàng dần trở nên âm u.
"Được rồi, mỗi người khẳng định có nguyên do của mỗi người, hỏi nhiều như vậy làm gì, ăn cơm đi." Hà Tứ Hải dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ bàn rồi nói.
Mà lúc này nhân viên phục vụ đã bưng vịt quay lên rồi.
Vịt quay đều được làm sẵn, bọn họ lại đến sớm, cho nên sau khi gọi thì lập tức được bưng lên, tốc độ vô cùng nhanh.
"Oa, nhìn có vẻ như là rất ngon."
Tiền Tuệ Ngữ đeo bao tay, xé cho Đồng Đồng một miếng.
"Cảm ơn dì." Đồng Đồng cao hứng nhận lấy.
"Ăn ngon..." Đồng Đồng cắn một miếng, híp mắt vui vẻ nói.
"Ăn ngon thì ăn nhiều một chút, không đủ chúng ta lại gọi thêm." Hà Tứ Hải ở bên cạnh cười nói.
Nhưng vào lúc này, Đồng Đồng lại nhỏ giọng nức nở.
"Làm sao thế?" Tiền Tuệ Ngữ lo lắng hỏi.
"Anh trai nhất định là sẽ rất thích ăn." Đồng Đồng nói.
Tuy rằng hai người vừa thấy mặt đã cãi đi cãi lại, nhưng sau khi tách ra, anh trai chính là người mà nàng nhớ mong nhất.
Tuy rằng Đồng Đồng đã mười ba tuổi, nhưng dù sao cũng còn là con nít, tâm tình tới nhanh mà đi cũng nhanh, không bao lâu sau lại cảm thấy vui vẻ, dù sao cũng được ăn nhiều đồ ăn ngon như này.
Có thật nhiều món mà nàng trước đây chưa bao giờ được ăn.
Chờ sau khi ăn xong bữa trưa rồi đi ra từ Ngân Thái, mọi người đều đi làm chuyện của mình.
Quan Đạo Hằng chủ động trả đèn Dẫn Hồn lại cho Hà Tứ Hải, rồi rời đi cùng Tiền Tuệ Ngữ.
Đinh Mẫn gọi một chiếc xe trực tiếp trở về bên trong cục, nàng buổi chiều còn phải đi làm.
Chỉ còn dư lại Hà Tứ Hải và Đồng Đồng.
Trong tay Đồng Đồng cầm chiếc đèn Dẫn Hồn mà Quan Đạo Hằng vừa mới trả lại, tò mò đánh giá nó.
"Đi thôi." Hà Tứ Hải nhẹ giọng nói, sau đó trực tiếp xoay người rời đi.
"Chờ em một chút."
Đồng Đồng cầm theo đèn Dẫn Hồn, vừa chạy vừa nhảy mà đuổi theo.
------
Dịch: MBMH Translate