Ông lão đi xuống từ trên thang lầu, dọc theo đường đi còn không ngừng nói về chuyện Đồng gia cùng với Hà Tứ Hải.
Rất rõ ràng, ông lão rất là quen thuộc đối với Đồng gia.
Nói tới chủ nhân ngôi nhà Đồng Vĩnh Chính, hắn vốn là một nhân viên kỹ thuật trong xưởng, làm người rất chính trực, thật vất vả mới mua được một căn nhà...
Nói tới nữ chủ nhân căn nhà Đàm Hân Vinh, là một người phụ nữ hiền lành lại biết lo chuyện nhà.
Nói hai đứa bé nhà này.
Đứa con lớn thì nghịch ngợm gây chuyện, con gái nhỏ thì nhí nha nhí nhảnh.
Nhưng mà bọn họ đều rất hiểu chuyện, mỗi lần nhìn thấy hắn đều gọi ông nội.
Hai nhà khi đó thường xuyên lui tới.
Có món gì ngon đều nhất định sẽ đưa một phần cho nhà đối diện.
Quan hệ tương đối tốt.
Đặc biệt là con gái nhỏ nhà bọn họ, hắn và mọi người đều rất yêu thích.
Đáng tiếc, không hiểu sao người một nhà lại không còn nữa.
Trong giọng nói tràn đầy tiếc hận.
Đồng Đồng vừa lau nước mắt vừa đi theo phía sau dần dần không khóc nữa.
Nàng nhìn ông lão với vẻ mặt đầy quấn quýt.
Ông lão họ Tằng, nàng trước đây gọi hắn là ông nội, đúng như hắn từng nói, quan hệ giữa hai nhà vẫn rất tốt.
"Ông biết căn nhà đối diện vô cùng tà tính, còn dám ở nơi này sao?" Hà Tứ Hải có chút ngạc nhiên hỏi.
Nếu như là người bình thường thì đã sớm chuyển đi rồi.
"Lúc mới bắt đầu đúng là có chút lo lắng, thế nhưng một mặt điều kiện không cho phép, mặt khác tôi cũng lớn tuổi rồi, cũng không có gì phải sợ. Tôi ở một thời gian dài cũng không thấy có gì, đều rất tốt, không có ảnh hưởng gì." Ông lão nói.
Hai người cùng nhau đi tới cửa tiểu khu, sau đó mới mỗi người đi một ngả.
Từ đầu đến cuối ông lão cũng không hỏi dò Hà Tứ Hải rốt cuộc là người nào của Đồng gia.
"Nhìn cái gì, đi thôi." Hà Tứ Hải nói với Đồng Đồng đang sững người tại chỗ.
"Ông nội đã già hơn rất nhiều rồi." Đồng Đồng nói.
"Đều mười một năm rồi, đương nhiên là sẽ già đi." Hà Tứ Hải thuận miệng đáp một câu.
Đồng Đồng thu hồi ánh mắt, vội vàng đuổi kịp Hà Tứ Hải, đồng thời tò mò đánh giá bốn phía.
Nàng đã mười một năm rồi chưa từng ra cửa, ngoại trừ người thì cảm thấy cái gì bên ngoài đều giống như cũng không có thay đổi gì lớn.
Nhà kia, cây kia, con đường kia...
Ngoại trừ hơi cũ kỹ một chút thì đều vẫn còn ở đó.
Chỉ có điều, nàng không nhận ra rất nhiều người.
Hà Tứ Hải lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho Đinh Mẫn, để bọn họ đến chỗ đỗ xe để chờ.
"Chúng ta hiện tại đi đâu đây?" Đồng Đồng đuổi theo Hà Tứ Hải, hỏi.
"Buổi trưa rồi, đương nhiên là đi ăn cơm rồi." Hà Tứ Hải nói.
"Ăn cơm sao?" Đồng Đồng nghe vậy thì lộ ra vẻ mơ màng, nàng đã bao nhiêu năm chưa từng ăn cơm rồi, hơn nữa lúc xảy ra chuyện kia cũng chính là vào giờ cơm trưa.
"Không ăn có được hay không?"
"Không được, cô là quỷ không sao cả, tôi là người mà không ăn cơm, chẳng phải là sẽ chết đói hay sao?"
Đồng Đồng: →_→
"Thần tiên làm sao có khả năng sẽ chết đói được?" Đồng Đồng nhỏ giọng thầm thì.
"Đã nói với cô rồi, tôi không phải thần, cho nên vẫn phải ăn cơm." Hà Tứ Hải nói.
"Được, thần tiên vô dụng." Đồng Đồng lại lần nữa nhỏ giọng thầm thì.
"Đừng tưởng rằng tôi không nghe thấy." Hà Tứ Hải nói.
Đại khái bởi vì có khế ước cho nên ở giữa Đồng Đồng và Hà Tứ Hải vô hình trung sản sinh ra một loại cảm giác quen thuộc, khi nói chuyện cũng không có gò bó gì, giống như trở lại có dáng vẻ nên có của cái tuổi này của nàng.
"Vậy... Thần tiên đại nhân, ba mẹ và anh trai của tôi, bọn họ đang ở nơi nào?" Đồng Đồng đột nhiên hỏi.
"Đương nhiên là chỗ mà người chết nên đi." Hà Tứ Hải nói.
"Người chết nên đi chỗ nào?" Đồng Đồng hỏi với vẻ mặt mơ màng.
Hà Tứ Hải: "..."
"Đương nhiên là Minh Thổ, tất cả người sau khi chết đều sẽ tiến vào Minh Thổ, sau đó lại vào luân hồi." Hà Tứ Hải giải thích cho nàng.
Đồng Đồng nghe vậy thì bày ra vẻ bừng tỉnh.
"Tôi không có." Đồng Đồng nhỏ giọng thầm thì.
Hà Tứ Hải: "..."
Đứa nhỏ này lớn lên đáng yêu như thế, sao lại nhiều thêm một cái miệng đây?
"Vậy... vậy thần tiên đại nhân, ba mẹ và anh trai của tôi con có thể đầu thai làm người một lần nữa hay không?" Đồng Đồng lại tiếp tục hỏi.
"Đã nói rồi, tôi không phải thần tiên."
"Được, thần tiên đại nhân, anh vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi."
"Tôi làm sao mà biết được?" Hà Tứ Hải hơi không kiên nhẫn.
Đồng Đồng nghe vậy, lập tức bày ra vẻ rưng rưng muốn khóc.
"Thần tiên đại nhân, anh đã đồng ý với tôi là sẽ dẫn tôi đi gặp ba mẹ và anh trai của tôi. Anh là thần tiên tốt có đúng hay không, sẽ không gạt tôi có đúng hay không?"
"Ai..." Hà Tứ Hải bất đắc dĩ thở dài.
Sau đó sờ sờ đầu nàng, Đồng Đồng cũng không trốn, chỉ là nhìn Hà Tứ Hải với vẻ mặt chờ đợi.
"Biết rồi, nếu đã đồng ý thì tôi nhất định sẽ làm được. Nếu như bọn họ đã đến Minh Thổ thì tôi sẽ dẫn cô đi Minh Thổ tìm bọn họ. Nếu như bọn họ đã luân hồi đầu thai thì tôi sẽ mang cô tới nhân gian tìm bọn họ, thỏa mãn tâm nguyện của cô." Hà Tứ Hải.
Đồng Đồng nghe vậy lập tức lộ ra vẻ vui mừng.
"Anh quả nhiên là thần tiên, thần tiên tốt."
Hà Tứ Hải:...
Bởi vì là tiểu khu cũ, bốn phía đều là phòng tư nhân, cho nên không thể lái xe vào, chỉ có thể đứng ở giao lộ.
Bọn họ vừa tới giao lộ, Đồng Đồng nhìn tất cả trước mắt mà cảm thấy giật mình.
Trên con đường vừa nãy, nàng còn cảm thấy quen thuộc, nhưng hiện tại lại bị tất cả trước mắt làm cho chấn kinh đến nói không ra lời.
Đường cái rộng rãi, cây xanh xinh đẹp, nhà cao tầng cửa kính, thay đổi thực sự là quá to lớn rồi.
Không thể không nói, những năm này Hợp Châu phát triển quả thực không tệ.
Các loại nhà cao tầng mọc lên sừng sừng từ mặt đất như nấm.
Khắp nơi đều là đường đang được thi công, tốc độ xây dựng cực kỳ nhanh, thay đổi đương nhiên cũng nhanh theo.
"Đi theo." Hà Tứ Hải kéo nàng một cái, kéo nàng đến trước vị trí đỗ xe.
Đinh Mẫn đã chờ ở bên cạnh xe rồi.
Hai vợ chồng Quan Đạo Hằng cũng ở đây, nhưng mà lại đang cùng nhau xì xào bàn tán.
Đinh Mẫn đứng bên cạnh giống như một cái bóng đèn lớn, có vẻ có chút lúng túng, càng lộ vẻ không dễ chịu.
Nàng nhìn thấy Hà Tứ Hải lại đây từ phía xa.
Thế là lập tức phất tay lớn tiếng chào hỏi: "Trở về rồi."
Nói là lên tiếng chào hỏi với Hà Tứ Hải, trên thực tế là đang nhắc nhở hai vợ chồng Quan Đạo Hằng.
Quả nhiên, hai người nghe tiếng lúc này mới ngẩng đầu lên.
Quan Đạo Hằng liếc mắt liền thấy Đồng Đồng theo sau lưng Hà Tứ Hải, trong mắt có chút kỳ quái, lẽ nào đây chính là quỷ bên trong nhà ma? Trong lòng hắn âm thầm suy đoán.
Sau khi Hà Tứ Hải mang theo Đồng Đồng đến gần bọn họ.
Đồng Đồng đột nhiên xuất hiện ở trong mắt của Đinh Mẫn và Tiền Tuệ Ngữ.
Đinh Mẫn cũng còn tốt, nàng sớm thành thói quen rồi.
Tiền Tuệ Ngữ thì giật mình phát ra một tiếng thét kinh hãi, sau đó mới phản ứng lại được, cúi đầu nhìn về phía chiếc đèn lồng màu đỏ trong tay.
Mà còn một người cũng bị giật mình không kém đó chính là Đồng Đồng.
Nàng vui mừng nói: "Tôi sống rồi? Sao tôi lại còn sống? Tôi vì sao lại sống rồi?"
Nàng không ngừng sờ sờ xoa bóp ở trên người, nhảy nhót tại chỗ, có vẻ như vui mừng không gì sánh được.
"Được rồi, đừng quá kích động, chỉ là tạm thời thôi." Hà Tứ Hải ở bên cạnh nói.
"Thần tiên đại nhân." Đồng Đồng nghe tiếng nhìn sang.
"Làm sao thế?"
"Lạnh quá." Đồng Đồng ôm cánh tay, run rẩy nói.
Lúc nàng chết là mùa hè, tuy rằng hiện tại đã đầu xuân, thế nhưng nhiệt độ vẫn rất thấp.
Tiền Tuệ Ngữ bên cạnh nghe vậy, vội vàng nhét đèn Dẫn Hồn vào trong tay Quan Đạo Hằng, cởi áo khoác rồi phủ lên cho Đồng Đồng.
Về phần Đinh Mẫn thì nàng đang mặc đồng phục cảnh sát, đương nhiên là không thể cởi được, hơn nữa cũng tương đối mỏng, mặc vào cũng không ấm.
"Cảm ơn chị." Đồng Đồng lễ phép đáp lại.
"Không cần khách sáo."
Tiền Tuệ Ngữ nhìn cô bé trước mắt còn nhỏ tuổi như vậy mà đã qua đời, không khỏi cảm thấy thương cảm.
Đại khái bởi vì có quần áo của Tiền Tuệ Ngữ, Đồng Đồng cảm thấy ấm áp hơn nhiều.
Thế là nàng lại hỏi Hà Tứ Hải: "Thần tiên đại nhân, tôi sao lại có thể sống lại thế?"
"Là bởi vì đèn Dẫn Hồn, đèn sáng làm người, đèn tắt là quỷ, chỉ cần cô ở bên trong phạm vi ánh đèn thì cô sẽ có nhục thân tạm thời." Hà Tứ Hải giải thích.
Đồng Đồng không khỏi sửng sốt mà liếc nhìn đèn Dẫn Hồn trên tay Quan Đạo Hằng.
Sau đó lại nói với Hà Tứ Hải: "Anh còn nói mình không phải là thần tiên."
Đứa nhỏ này, sao có thể cứng đầu như thế chứ?
------
Dịch: MBMH Translate