Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1023 - Chương 1023: Khế Ước.

Chương 1023: Khế Ước. Chương 1023: Khế Ước.

Đồng Đồng giật mình, càng nhiều là bởi vì năng lực của Hà Tứ Hải có thể tác dụng lên quỷ thân của nàng hoặc có thể nói là trên linh hồn.

Làm quỷ nhiều năm như vậy, nàng cũng không phải là hoàn toàn không biết gì cả, cái nên tìm tòi ra đều đã tìm tòi ra, nên cũng đều hiểu rồi.

Quỷ ở nhân gian thực ra tương đương với hai thế giới song hành.

Nhân gian không can thiệp được tới quỷ, quỷ cũng không can thiệp được tới nhân gian.

Chỉ có một loại thủ đoạn đặc thù nào đó mới sẽ có chỗ gặp nhau ở giữa hai bên.

Ví dụ tiếng kêu thảm thiết và năng lực biến ảo của nàng.

Nhưng mà cho dù như vậy, người có thể thật sự nghe thấy giọng của nàng đã ít lại càng ít.

Mà Hà Tứ Hải chính là người duy nhất nhìn thấy nàng qua nhiều năm như vậy.

Nhưng mà, ngoại trừ hắn, còn có —— con chuột.

Nhưng mà, nàng vẫn cho rằng động vật và người không giống nhau, có thể nhìn thấy nàng cũng không kỳ quái.

Mà hiện tại đối phương chẳng những có thể nhìn thấy nàng, còn có thể bắt được nàng, thậm chí còn có thể sử dụng năng lực thần kỳ chữa khỏi vết thương trên linh hồn nàng.

Nàng hiện tại có chút tin tưởng rằng Hà Tứ Hải có thể trợ giúp nàng tìm được ba mẹ của mình.

"Tôi có thể giúp cô tìm kiếm ba mẹ và anh trai, cô định trả thù lao cho tôi như thế nào đây?" Hà Tứ Hải hỏi.

Đồng Đồng nghe vậy thì khẽ nhếch miệng nhỏ, dáng vẻ giật mình.

Khoan hãy nói, dáng vẻ trước khi bị đốt khét của Đồng Đồng đúng thật là đáng yêu.

Mười ba mười bốn tuổi, còn chưa hoàn toàn cởi bỏ tính trẻ con trên người, da dẻ vừa trắng lại mịn, trên gương mặt còn manh theo nét mũm mĩm của trẻ con.

"Tôi làm việc giúp cô, cô trả thù lao cho tôi, đây không phải là chuyện hiển nhiên sao?" Hà Tứ Hải nhíu mày, nói.

"Nhưng mà... Nhưng mà tôi không tiền..." Đồng Đồng lắp bắp nói.

"Ai nói với cô là tôi đòi tiền?"

Đồng Đồng nghe vậy lập tức ôm cánh tay trước ngực, bày ra tư thái phòng ngự.

Còn nhỏ tuổi còn hiểu không ít.

A phi.

Hà Tứ Hải đưa tay búng một cái vào trán của nàng.

Đồng Đồng lập tức gào lên một tiếng đau đớn rồi che trán lại.

Thì ra là quỷ cũng sẽ biết đau nha.

"Nghĩ lung tung cái gì thế? Một đứa con nít, coi tôi thành loại người gì đấy?" Hà Tứ Hải có chút cạn lời rồi.

"Vậy... vậy anh muốn cái gì?" Đồng Đồng hỏi, vẫn rất là cảnh giác.

"Cô có cái gì?" Hà Tứ Hải hỏi.

"... Tôi... Tôi không có cái gì cả." Đồng Đồng nói với vẻ mặt như đưa đám.

"Vùng không gian này thuộc về cô sao?" Hà Tứ Hải chỉ chỉ bốn phía.

Đồng Đồng gật gật đầu.

"Đây là tôi nghĩ ra được." Nàng nói.

Nghĩ ra được? Cô đúng là có thể nghĩ nha.

Tôi còn muốn có một vũ trụ, vậy sẽ có thể có một vũ trụ sao?

Rất hiển nhiên, bản thân Đồng Đồng chỉ hiểu lờ mờ, hoàn toàn không hiểu những thứ này.

Trên thực tế, vùng không gian này xem như là lĩnh vực của Đồng Đồng, về phần làm sao hình thành thì lại không biết được, nhưng tuyệt đối sẽ không phải bởi vì nàng nghĩ liền có thể có.

Hơn nữa vùng không gian này rất không ổn định, không tự thành một vùng đất trời giống như Phượng Hoàng Tập.

"Vậy tôi giúp cô tìm người nhà của cô, cô sẽ dùng nhà mà cô 'Nghĩ' ra làm thù lao cho tôi chứ?" Hà Tứ Hải hỏi.

Đồng Đồng nghe vậy liền vội vàng gật đầu.

Muốn lấy cứ lấy, lại "Nghĩ" một cái không phải là được rồi sao, nàng ngây thơ nghĩ.

"Vậy được, tôi nhận lấy tâm nguyện của cô."

Theo lời nói của Hà Tứ Hải, giữa hai người chớp mắt thành lập một mối liên hệ như có như không.

"Ồ?" Đồng Đồng giật mình nhìn về phía Hà Tứ Hải.

Mà Hà Tứ Hải cũng thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra tuy vùng không gian này ngăn cách một số quy tắc.

Nhưng mà quy tắc sau khi ký khế ước với hắn vẫn còn ở đó.

Trong lòng hơi động, "Sổ sách" hiện ra, lật đến trang cuối cùng, quả nhiên thêm ra một tâm nguyện mới.

Họ tên: Đồng Đồng

Sinh nhật: năm Đinh Sửu, tháng Ất Tị, ngày Mậu Ngọ, giờ hợi sáu khắc.

Tâm nguyện: Giúp tìm được người nhà của nàng.

Thù lao: Một mảnh không gian không ổn định.

"Tiếp dẫn đại nhân?" Đồng Đồng thử thăm dò.

Sau khi thành lập khế ước, trong đầu của nàng bỗng dưng xuất hiện thêm một đoạn ký ức.

"Sao thế?"

"Anh là thần tiên sao?" Đồng Đồng tò mò hỏi.

"Không phải, phải tin tưởng khoa học, trên thế giới này nào còn có thần tiên." Hà Tứ Hải nói.

"Ồ..." Đồng Đồng chớp chớp con mắt, xem ra là không quá tin tưởng.

Nhưng vào lúc này, Hà Tứ Hải vung tay lên, vô số hơi thở màu xám bắt đầu lan tràn khắp bốn phía giống như là linh xà.

Che kín cả phòng, không buông tha bất luận một mảnh góc chết nào, sau đó biến mất toàn bộ, giống như căn bản là không tồn tại.

Thế nhưng, người hoàn toàn khống chế vùng không gian này là Đồng Đồng lại có thể cảm nhận được.

Những hơi thở màu xám này vẫn còn, bám vào phía trên vùng không gian này, giống như một tòa lao tù thật lớn.

"Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài." Hà Tứ Hải nói.

Nói xong, con mắt thứ ba trên lông mày hắn liền khép lại, để lại một hình vết thương dài.

"Còn nói mình không phải là thần tiên?" Đồng Đồng nhỏ giọng thầm thì.

"Đi thôi, tự nhiên đờ người ra làm gì?" Hà Tứ Hải quay đầu lại nói.

"Tôi không ra được." Đồng Đồng nói với vẻ chán nản.

Nếu như có thể đi ra ngoài thì nàng đã sớm đi ra ngoài rồi.

"Hiện tại không phải có tôi rồi sao? Thử một chút đi." Hà Tứ Hải nói.

Đồng Đồng nghe vậy thì nhỏ giọng thầm thì, đi về phía cửa.

Nàng trước đây từng thử vô số lần, đều gần giống như trải nghiệm của Hà Tứ Hải ở trong huyễn cảnh của nàng, mỗi lần đều sẽ xuất hiện tại một chỗ bất kỳ trong nhà.

Vô số lần đều là phí công mà thôi, nhưng mà nếu Hà Tứ Hải đã nói như vậy, nàng cũng chỉ có thể thử một chút.

Nàng một bước vượt ra ngoài, sau đó sửng sốt rồi.

Nàng nhìn chân của mình một chút, lại quay đầu lại, nhìn căn nhà một chút.

Sau khi nhìn mấy lần, xác nhận chính mình đã thật sự đi ra.

Nàng bắt đầu nhỏ giọng nức nở, tiếp theo liền cứ như vậy mà đặt mông ngồi ở cửa oa oa khóc lớn.

Đáng tiếc, nàng là quỷ, hơn nữa đã rời khỏi 'Vực' của nàng, người khác đều không thể nghe thấy tiếng khóc của nàng.

"Được rồi, nếu đã đi ra rồi thì cô liền tự do rồi." Hà Tứ Hải đi ra nhỏ giọng an ủi.

Đồng Đồng ngẩng đầu nhìn Hà Tứ Hải với nước mắt mông lung, sau đó ngoan ngoãn gật gật đầu.

Nhưng mà nước mắt lại làm thế nào cũng không ngừng được.

Nói nơi này là nhà nàng, còn không bằng nói là lao tù, ràng buộc nàng ở trong một gian nho nhỏ, không đi được bất cứ nơi nào.

Nói sự thống khổ nhất khi làm quỷ chính là cô độc, nhưng ít nhất còn có thể đi một chút nhìn một chút, Đồng Đồng thì lại càng thêm cô độc rồi.

Trong thời gian mười một năm này, nàng chờ ở trong mảnh không gian nho nhỏ này mà không bị điên, đã là chuyện vô cùng may mắn rồi.

Đúng lúc này, cửa phòng 703 bỗng nhiên mở ra, một ông lão đứng sững người ở trước cửa, ngơ ngác mà nhìn Hà Tứ Hải, hoặc có thể nói là nhìn về phía căn phòng 704 phía sau hắn.

Hà Tứ Hải mỉm cười gật gật đầu với hắn.

"Cậu là?" Ông lão nghi hoặc hỏi.

"Há, tôi là họ hàng xa của nhà này, tới xem một chút." Hà Tứ Hải thuận miệng bịa một cái lý do.

"Như vậy à..."

Ông lão nghe vậy thì do dự một chút, sau đó mở miệng nói: "Vậy hẳn là cậu cũng biết chuyện của nhà này rồi, nghe tôi khuyên một câu, đừng ham muốn lợi ích, nếu như cậu không nắm chắc được thì đừng kéo mình vào theo."

Thấy Hà Tứ Hải không lên tiếng, ông lão lại nhỏ giọng nói: "Phòng này vô cùng tà tính, rõ ràng trong nhà không ai, nhưng mà có lúc tôi lại nghe thấy trong phòng có tiếng nói."

Nói xong, lại cẩn thận ngó về căn nhà phía sau Hà Tứ Hải một cái.

"Cháu biết rồi." Hà Tứ Hải nói xong liền thuận tay đóng cửa lại.

Ông lão thấy cửa đóng lại rồi, ánh mắt rơi xuống bùa hộ mệnh trên chuôi cửa, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

"Ông à, cháu đi trước đây." Hà Tứ Hải nói.

"Tôi vừa vặn cũng muốn xuống lầu, chúng ta cùng đi."

Ông lão nói xong thì đi ra cửa, khóa cửa lại, sau đó cùng xuống lầu với Hà Tứ Hải.

Đồng Đồng vừa lau nước mắt, vừa vội vàng đuổi theo.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment