Trừ khi gian phòng này thoát ly khỏi thế giới này.
Tương tự với Phượng Hoàng Tập, độc lập ở bên ngoài Thiên đạo, thuộc về một không gian riêng biệt.
"Anh... Anh là ai, anh là tới bắt tôi sao?" Đồng Đồng nhút nhát hỏi.
Nàng muốn rút tay của chính mình về, nhưng là không rút được.
Thế là nàng lại càng thêm sợ sệt, cả người đều đang run rẩy.
Thấy nàng như vậy, Hà Tứ Hải cũng thả nàng ra, cũng không sợ nàng chạy.
Đồng Đồng thấy được thả ra thì lập tức lại thu về trong ngăn kéo.
Giống như chỉ có tủ mới có thể bảo vệ nàng, nhưng mà cảnh tượng xung quanh cũng không thay đổi gì nữa.
Hà Tứ Hải ngồi xuống ở trên ghế sô pha đối diện nàng, đưa tay sờ sờ, từ xúc cảm thì hoàn toàn chính là thật, không hề có một chút khác biệt, xem ra suy đoán của hắn là đúng.
Gian phòng này chính là một không gian riêng biệt, mà không gian này hoàn toàn bị Đồng Đồng khống chế.
"Vì sao lại nói là tôi tới bắt cô?" Hà Tứ Hải hỏi.
Đồng Đồng núp ở trong ngăn kéo run lẩy bẩy, không dám lên tiếng.
"Cô là không muốn nói, hay là đang sợ cái gì?" Hà Tứ Hải hỏi lần nữa.
Nhưng mà Đồng Đồng vẫn núp ở trong ngăn kéo mà run lẩy bẩy, im lặng không lên tiếng.
"Cô mà không nói thì đừng có mà trách tôi."
Con mắt chưa đóng trên trán Hà Tứ Hải bắn ra một vệt thần quang, giống như muốn đâm vào linh hồn của 'Người'.
Trên thực tế đúng là như vậy thật, Đồng Đồng hét thảm một tiếng.
Thế nhưng cuối cùng nàng cũng mở miệng nói chuyện.
Nàng hét lên: "Tôi cũng không biết, tôi cũng không biết..."
"Không biết không sao cả, tôi sẽ tự xem." Hà Tứ Hải nhẹ nhàng nói.
Ở dưới thần nhãn của hắn, Đồng Đồng không có một chút bí mật nào, tất cả ký ức đều bày ra ở trước mặt hắn.
Đây cũng là một trong những tác dụng của thần nhãn.
Nhưng mà Hà Tứ Hải cũng không nhìn về nơi sâu xa, hắn không có hứng thú đối với cuộc sống bình thường của nàng, chỉ là kiểm tra đoạn ký ức trước khi chết của nàng.
Ký ức trước khi chết của nàng gần giống như là huyễn cảnh.
Thế nhưng Hà Tứ Hải lại phát hiện ra một chút khác thường.
Đầu tiên, vào ngày Đồng Vĩnh Chính chém Đàm Hân Vinh, chuyện này tương tự với trong ảo cảnh.
Thế nhưng sau khi chém người hắn cũng không đuổi giết hai anh em bọn họ.
Cả người dường như tỉnh lại, lộ ra vẻ ngạc nhiên và kinh khủng, tiếp theo hỗn loạn mà gọi xe cứu thương và báo cảnh sát.
Xe cứu thương lập tức đến, cảnh sát cũng tới rồi.
Đàm Hân Vinh được khiêng lên xe cứu thương, Đồng Vĩnh Chính bị bắt.
Gia đình mới vừa rồi còn đang nói cười lập tức bị mây đen bao phủ, để lại hai đứa bé hoảng sợ.
"Anh trai... Anh trai... Ba ba... Ba ba..." Đồng Đồng khóc lóc với Đồng Hướng Hằng.
Nhưng mà lại không nghe thấy người trả lời. Đồng Đồng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Đồng Hướng Hằng đang nhìn về phía ngoài ban công, lộ ra một nụ cười quái dị.
"Anh trai, anh làm sao thế?" Đồng Đồng nhìn ra ngoài theo ánh mắt của hắn, ngoại trừ bầu trời xanh xanh thì cũng không thấy cái gì cả.
Mà đúng lúc này Đồng Hướng Hằng bỗng đi về phía ban công, trên mặt còn mang theo nụ cười quái dị.
"Anh trai?" Đồng Đồng có chút hoảng sợ.
Thế nhưng Đồng Hướng Hằng giống như là không nghe thấy nàng, trực tiếp bò lên trên bệ cửa sổ.
Đồng Đồng sợ đến kêu to, đưa tay muốn ngăn cản hắn lại.
Mà lúc này, Đồng Hướng Hằng treo ở trên bệ cửa sổ cũng tỉnh táo lại, lớn tiếng kêu cứu với Đồng Đồng.
Vẻ mặt kêu cứu của hắn giống hệt với người nằm ở trên giường kêu cứu với Hà Tứ Hải ở trong huyễn cảnh.
Xem ra cái chết quỷ dị của gia đình đã tạo thành thương tổn rất lớn cho Đồng Đồng, cho nên anh trai và ba ba ở trong huyễn cảnh mới biến ảo ra nhiều như thế.
Nhưng mà Đồng Đồng dù sao cũng là một cô bé, sao có thể kéo nổi anh trai.
Đồng Hướng Hằng cuối cùng rơi xuống dưới, lẽ ra rơi từ tầng bảy xuống không chết được, nhưng mà dưới lầu có một nhà đang sửa sân.
Đại khái là vì phòng trộm nên trên tường được gắn rất nhiều lan can sắt như là mũi giáo, Đồng Hướng Hằng trực tiếp bị đâm xuyên mà chết.
Mắt thấy anh trai chết, Đồng Đồng lập tức muốn đi xuống lầu.
Nhưng mà mới vừa đi ngang qua cửa phòng bếp, lại nghe thấy tiếng nước sôi vang lên.
Nàng vừa khóc lóc vừa đi vào nhà bếp chuẩn bị tắt lửa.
Thế nhưng bỗng một tiếng vang thật lớn, ngọn lửa cắn nuốt toàn bộ nhà bếp, cũng đốt sạch toàn thân Đồng Đồng.
Nếu như ký ức của Đồng Đồng không sai, chuyện như vậy mà dùng xui xẻo để giải thích thì cũng quá gượng ép rồi.
Không có vấn đề mới là lạ.
Ký ức của Đồng Đồng tới đây chính là một vùng tăm tối.
Chờ sau khi nàng có ký ức một lần nữa, liền thấy một con chuột chạy qua trước mắt nàng, sau đó đập vào mắt là cảnh tượng tàn tạ, toàn bộ nhà đều không còn.
Hơn nữa nàng phát hiện mình đã biến thành một con quỷ, nhưng lại bị vây ở bên trong gian phòng này, làm sao cũng không chạy được.
Trong thời gian này cũng có mấy người từng tiến vào, nàng rất muốn hỏi bọn họ một chút xem ba mẹ của mình lúc nào mới có thể trở về.
Nhưng mà những người này ai nấy đều lộ ra vẻ hoảng sợ.
Tiếp theo lại có một nhóm người tới, mang theo máy móc đo lường ở khắp nơi.
Sau đó còn có rất nhiều đạo sĩ đến đây, không ngừng niệm kinh, không ngừng 'Nhảy múa'.
Đồng Đồng đã mười ba mười bốn tuổi, sao có thể không biết bọn họ đang làm gì chứ.
Bọn họ đây là đang đuổi nàng rời đi.
Điều này làm cho Đồng Đồng rất tức giận, đây là nhà của nàng mà.
Một nguồn sức mạnh bao phủ toàn bộ gian nhà.
Người tiến vào nhà này đều bị sức mạnh tập kích, ngắn hạn sẽ váng đầu hoa mắt, lâu dài sẽ bị một loại bệnh không tên, cuối cùng đi đời nhà ma.
Sau đó, không còn ai đến đây nữa, toàn bộ gian nhà hoàn toàn trở nên quạnh quẽ.
Nàng ở bên trong phòng ngây ngốc chờ ba ba trở về, chờ mẹ trở về...
Nàng rất buồn, rất cô độc, nàng nghĩ không ra đây rốt cuộc là làm sao rồi.
Nàng muốn nói chuyện đều không được.
Không, còn có một thứ, một con chuột...
Con chuột?
Nhìn tới đây, Hà Tứ Hải bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, ở trong trí nhớ của Đồng Đồng, con chuột từng xuất hiện rất nhiều lần.
Hơn nữa, lúc Hà Tứ Hải mới tiến vào có nhìn thấy một con chuột chạy qua ở trước mắt hắn, nhưng mà hắn cũng không để ý.
Nhưng mà lại không giống với con chuột mà Hà Tứ Hải nhìn thấy ở trong ký ức của Đồng Đồng.
Lẽ nào là con chuột có vấn đề?
Nhìn Đồng Đồng trốn ở trong ngăn kéo run lẩy bẩy, Hà Tứ Hải cũng rất là thương tiếc.
"Được rồi, cô đi ra đi, tôi không phải tới bắt cô, cũng không phải đến đuổi cô đi." Hà Tứ Hải nói.
"Thật... Thật sao?" Đồng Đồng run lập cập hỏi.
"Đương nhiên, cô không phải là muốn gặp ba mẹ của cô sao? Tôi dẫn cô đi gặp bọn họ." Hà Tứ Hải nói.
"Bọn họ... Bọn họ đã chết rồi." Đồng Đồng nói.
Thì ra nàng đã biết, là thông qua lời nói của mấy người kia.
"Cô không phải cũng đã chết rồi sao? Cô đã biến thành quỷ, bọn họ đương nhiên cũng đã biến thành quỷ, cho nên cô chẳng những có thể nhìn thấy ba mẹ của mình mà còn có thể nhìn thấy anh trai." Hà Tứ Hải nói.
"Thật sao?" Đồng Đồng vốn đang co người bỗng ngẩng đầu lên, vui mừng hỏi.
Nhưng mà dáng vẻ toàn thân bị đốt cháy khét của nàng nhìn vào đúng là làm cho người ta có chút sợ hãi.
"Đương nhiên là thật rồi, nếu như tôi muốn bắt cô thì cô còn có thể chạy thoát sao?"
Hà Tứ Hải vung tay lên, vô số khí tức màu xám quấn quanh lấy Đồng Đồng.
"Anh... Anh muốn làm gì?" Đồng Đồng hoảng sợ hỏi.
Sau đó nàng liền thấy những khí tức màu xám kia đều thấm vào trong 'Thân thể' của nàng
Mà dấu vết bị đốt cháy trên người nàng lần lượt bị bóc ra từng tảng lớn, rơi trên mặt đất rồi biến mất không còn tăm hơi, mà chỗ bóc ra lập tức lộ ra da thịt trắng nõn.
Nàng có vẻ rất là giật mình, cũng rất tò mò, đây không phải là năng lực của mình biến ảo ra.
------
Dịch: MBMH Translate