Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1021 - Chương 1021: Quỷ Kỳ Quái.

Chương 1021: Quỷ Kỳ Quái. Chương 1021: Quỷ Kỳ Quái.

Đồng Hướng Hằng nằm ở trên giường há mồm ra, kêu cứu không tiếng động với Hà Tứ Hải.

Nhưng mà Hà Tứ Hải lại không quan tâm đến việc hắn cầu cứu.

Mà nhìn về phía Đồng Đồng đang chen lấn anh trai, giành tiến vào phòng vệ sinh trước.

"Năng lực rất thú vị." Hà Tứ Hải nói với nàng.

Thế nhưng Đồng Đồng lại giống như không nghe thấy lời nói của Hà Tứ Hải, chen đẩy vào rửa tay, hành động vô cùng tự nhiên.

"Ăn cơm thôi." Đúng lúc này, Đồng Vĩnh Chính bưng một mâm đồ ăn đi ra.

"Há, ăn cơm nha."

Đồng Đồng nghe vậy thì lập tức hoan hô một tiếng rồi chạy ra, lúc đi ngang qua Đồng Hướng Hằng còn cố ý vẩy nước trên tay lên trên mặt hắn hai lần, khiến cho Đồng Hướng Hằng trợn mắt. Mà Đồng Đồng thì phát ra tiếng cười đắc ý rồi chạy tới bàn ăn.

"Đồng Đồng, con lại bắt nạt anh con sao." Đúng lúc này, Đàm Hân Vinh sắp xếp xong quần áo và đi ra từ phòng ngủ chính.

Nàng đã nhìn tất cả mọi chuyện vừa nữa ở trong mắt.

"Con nào có bắt nạt hắn, hắn bắt nạt con còn tạm được." Đồng Đồng lập tức hét lên với vẻ oan ức.

Nói xong chính mình cũng nở nụ cười.

"Con đói nha, anh trai đều là nhường con." Đàm Hân Vinh sờ sờ đầu nàng với vẻ mặt chứa đầy sự cưng chiều.

"Hì hì ~ "

Đồng Đồng lộ ra một nụ cười hạnh phúc.

Lúc này, Đồng Hướng Hằng cũng rửa tay xong và đi ra.

Hắn mới vừa ngồi xuống ở trên ghế, Đồng Đồng đã gắp một miếng sườn rồi đặt vào trong bát của hắn.

"Ba ba nấu đó, cho anh ăn miếng này." Đồng Đồng nói.

"Cho anh ăn? Tốt như vậy sao?" Đồng Hướng Hằng nhìn về miếng sườn trong bát, lộ ra vẻ ngờ vực.

"Cho anh ăn, anh còn nghi ngờ em?" Đồng Đồng lộ ra vẻ bất mãn hờn dỗi.

Nàng duỗi đũa muốn gắp miếng sườn trong bát của Đồng Hướng Hằng trở về.

Hai người lại bởi vì chút chuyện nhỏ này mà bắt đầu tranh chấp.

Tuy rằng ồn ào, thế nhưng cho dù nhìn thế nào thì đây đều là một gia đình hạnh phúc.

Đúng lúc này, Đồng Vĩnh Chính bỗng nhiên cầm một thanh dao phay rồi lao ra từ phòng bếp.

Hắn giống như đã phát điên, không chờ ba người phản ứng lại, đã chém một đao vào trên cổ Đàm Hân Vinh.

"A..."

Đồng Đồng và Đồng Hướng Hằng phát ra tiếng thét kinh hoàng chói tai.

Mà lúc này, mặt mũi Đồng Vĩnh Chính vốn hiền lành lại giống như là ác quỷ, lấy cây đao trên cổ Đàm Hân Vinh xuống, bổ về phía con gái đang kêu lớn tiếng nhất.

"Đồng Đồng." Đồng Hướng Hằng hoảng sợ gọi một tiếng.

Sau đó xông lên trên, đẩy sau lưng Đồng Vĩnh Chính một cái khiến cho thân thể của Đồng Vĩnh Chính lảo đảo.

Đồng Đồng nhân cơ hội chạy vào nhà bếp, sau đó lập tức đóng cửa lại.

Sau đó nàng nghe thấy giọng nói hoảng sợ của anh trai truyền đến từ ngoài cửa.

"Anh trai..." Đồng Đồng lúc này mới nhớ tới anh trai đang bị giam ở bên ngoài.

Nàng muốn mở cửa, nhưng lại sợ đến run lẩy bẩy, nàng không biết ba ba bị làm sao nữa.

"Đồng Đồng?" Ngay vào lúc này, phía sau lại truyền đến giọng nói của Đồng Vĩnh Chính.

Đồng Đồng lập tức ngây người như phỗng, cứng ngắc quay cổ lại, liền thấy Đồng Vĩnh Chính đang đứng ở trước kệ bếp, nhìn nàng với vẻ kỳ quái.

Ba ba ở đây, vậy thì kẻ bên ngoài lại là ai?

Tất cả tóc gáy trên người Đồng Đồng lập tức dựng hết cả lên.

"Ba đừng tới đây, ba đừng tới đây, ba ba, người điên rồi sao? A..."

Ngoài nhà bếp truyền đến tiếng thét hoảng sợ chói tai của Đồng Hướng Hằng.

Đồng Đồng cũng hoảng sợ kêu to lên rồi lao ra nhà bếp.

Lúc này, ở ngoài nhà bếp, mẹ Đàm Hân Vinh vẫn nằm nhoài ở trên bàn, máu tươi chảy đầy đất, mà 'Ba ba' và anh trai thì lại không thấy bóng dáng.

Nhưng vào lúc này, anh trai Đồng Hướng Hằng chạy ra từ trong phòng.

"Anh trai..."

Đồng Đồng gọi một tiếng.

Đồng Hướng Hằng đang chạy như vậy bỗng nhiên quay đầu lại, mỉm cười một cái với nàng.

Sau đó hắn lao thẳng ra ban công, thả người mà xuống.

"Anh tra..." Đồng Đồng hoảng sợ hô lên.

Mà lúc này, 'Ba ba' cũng cầm dao bầu, chạy ra từ bên trong phòng ngủ phụ.

"A..."

Đồng Đồng hoảng sợ hét ầm lên.

Nhưng mà nàng chưa kịp lên tiếng, nhà bếp sau lưng đột nhiên phát nổ, lửa lớn dâng trào. Đồng Đồng đứng ở cửa trực tiếp bị nổ bay đến đối diện, lửa bắt đầu đốt lên thân thể của nàng.

Tiếng kêu hoảng sợ biến thành tiếng kêu thê thảm mà lại thống khổ.

Nàng lảo đảo muốn chạy vào phòng vệ sinh, cuối cùng ngã xuống ở trên nửa đường.

Nhưng mà nàng cũng chưa chết, chỉ là không ngừng phát ra tiếng kêu thống khổ xen lẫn hoảng sợ tại chỗ.

m thanh của nàng giống như đột phá thời gian và không gian, truyền vào trong tai của Hà Tứ Hải.

Nếu như người bình thường nghe được thì trong lòng cũng sẽ nhảy lên theo.

Tâm tình lập tức bị nàng ảnh hưởng, dựa theo cách nói của khoa học thì chính là cộng hưởng.

Cuối cùng khiến cho người tiến vào nhà này đều cảm nhận được sự hoảng sợ và thống khổ của Đồng Đồng ngày đó.

Đồng thời cũng sẽ giống như Đồng Đồng, thân thể tự cháy, thiêu chết chính mình.

Nhưng mà rất hiển nhiên, Hà Tứ Hải không phải người bình thường.

Vết thương nơi mi tâm của hắn bỗng nhiên mở ra, một chiếc mắt dọc xuất hiện ở lông mày.

Sóng gợn vô hình đảo qua hư không, toàn bộ thế giới giống như một tấm gương bị đánh nát.

Cảnh tượng xung quanh lập tức thối lui, lại biến thành dáng vẻ từng bị lửa đốt trước đó.

Hà Tứ Hải vẫn đứng ở cửa phòng vệ sinh, duy trì động tác đẩy cửa.

Giống như tất cả vừa nãy đều chỉ là ảo giác.

Hà Tứ Hải không khỏi mỉm cười, không tiếp tục đẩy cửa phòng vệ sinh nữa, mà là thu tay lại rồi xoay người đi về phía phòng khách.

Đi tới chiếc tủ nát có bày khung ảnh kia.

"Là tự nhóc đi ra đây? Hay là để anh lôi nhóc ra ngoài?"

Hà Tứ Hải mỉm cười nói với "Người" đang trốn ở trong tỉ.

Rất hiển nhiên, đối phương cũng không chuẩn bị đi ra.

Hà Tứ Hải chỉ có thể tự mình động thủ, kéo cửa tủ tàn tạ ra.

Bên trong quả nhiên có một "Người" đang co lại.

Nhưng mà trên căn bản đã không nhìn ra hình người, toàn thân cháy đen, Hà Tứ Hải dường như còn có thể ngửi thấy từng đợt mùi thịt.

Nàng ôm đầu, cố gắng co thân thể, giống như làm như vậy thì Hà Tứ Hải sẽ không nhìn thấy nàng.

"Còn không ra sao?" Hà Tứ Hải hỏi.

Hà Tứ Hải cảm thấy buồn cười đối với con quỷ nhỏ đang bịt tai trộm chuông này.

Vừa nãy không phải là rất lợi hại sao?

Kéo hắn vào trong huyễn cảnh, còn muốn thông qua năng lực của nàng để giết chết hắn.

Trên thực tế Hà Tứ Hải cũng chưa từng cảm thấy lo lắng, dù sao hắn cũng từng thấy 'Phật Tổ’ và 'Thượng đế'.

Nếu như bị con quỷ nho nhỏ quật ngã thì đó mới thật sự là chuyện cười.

Hiện tại hắn chẳng những có thần lực kề bên người, còn có m Dương Y hộ thể, mấy bảo vật với uy lực to lớn kia đều là sức mạnh của hắn.

"Xin... Xin tha mạng, không nên bắt tôi... Không nên bắt tôi..., không phải tôi làm ra... Không phải tôi làm ra..."

Quỷ nhỏ trong ngăn kéo ôm đầu, vừa run lẩy bẩy vừa nói.

Nàng chính là con gái của chủ nhân gian phòng này, cũng chính là Đồng Đồng trong huyễn cảnh.

"Cái gì mà do cô làm ra?" Hà Tứ Hải nghe vậy thì nhíu mày, xem ra mọi chuyện hình như không đơn giản như hắn tưởng tượng.

Nhưng mà Đồng Đồng núp ở trong ngăn kéo, ôm đầu, tràn đầy hoảng sợ, căn bản là không chịu ra.

Hà Tứ Hải hết cách rồi, đưa tay trực tiếp lôi nàng ra từ trong ngăn kéo.

Trong nháy mắt Đồng Đồng đi ra.

Dấu vết lửa đốt trong phòng cấp tốc cởi ra, lại biến thành dáng vẻ lửa lớn trước đó.

Mà thi thể vốn đã cháy đen của Đồng Đồng cũng biến trở về dáng vẻ trong quá khứ sau khi bị Hà Tứ Hải lôi ra ngoài.

Lúc này, nàng đang trợn đôi mắt to, nhìn Hà Tứ Hải với vẻ nhút nhát.

Giống như hắn là một người xấu vậy.

Chuyện này khiến cho Hà Tứ Hải cảm thấy có chút kỳ quái.

Bởi vì dựa theo quy tắc tiếp dẫn, tất cả quỷ nhìn thấy hắn hẳn là đều sẽ rõ ràng lai lịch của hắn mới đúng.

Trừ khi...

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment