Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1020 - Chương 1020: Thăm Dò Nhà Ma. (2)

Chương 1020: Thăm Dò Nhà Ma. (2) Chương 1020: Thăm Dò Nhà Ma. (2)

Cửa lớn cũ kỹ, phát ra tiếng kẽo kẹt theo động tác của Hà Tứ Hải.

Đập vào mắt là đầy vẻ tang thương, đâu đâu cũng có dấu vết lửa đốt, xem ra thế lửa lúc trước cũng không nhỏ.

Hà Tứ Hải sải bước đi vào.

Đất nổi bụi xám, lưu lại từng vết chân.

Kết cấu của nhà rất đơn giản, hai ngủ một khách một bếp một vệ sinh.

Diện tích cũng không phải rất lớn, có vẻ có chút chật chội, nhà cũ đều là như vậy.

Nhưng mà hướng ánh sáng coi như không tệ, quay lưng về phía bắc, nhìn về phương nam.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ tàn tạ tạo nên những vết loang lổ.

Hà Tứ Hải bỗng nhiên chú ý tới trên tủ bát bị đốt cháy vẫn còn có một khung ảnh được giữ gìn hoàn hảo.

Hà Tứ Hải đi tới xem xét một chút, là bức ảnh một nhà bốn người.

Một nam một nữ đang ngồi, sau lưng là một chàng trai và một cô gái đang đứng, cười lên vô cùng hạnh phúc.

Nhưng mà phía trên dính đầy tro bụi, Hà Tứ Hải đi tới, cầm lấy nó rồi nhẹ nhàng thổi thổi bụi bặm phía trên, sau đó lại đặt trở lại.

Hắn đi vào phòng ngủ chính, vừa đi vào, đã nghe phía sau truyền đến một tiếng động.

Hắn đột nhiên xoay người, liền thấy một con chuột đang nhanh chóng chạy qua.

Khá lắm, vẫn còn có chuột.

Hà Tứ Hải có chút không biết nên nói gì.

Phòng ngủ chính thực ra cũng rất nhỏ, chỉ có thể đặt cái tủ đồ và một cái tủ treo quần áo, nhưng mà đồ bên trong căn bản đều đã bị đốt cháy khét, còn lại một ít phần gỗ chưa cháy sạch thì nằm ngang dọc tứ tung, đâu đâu cũng có.

Hà Tứ Hải chỉ đứng ở cửa rồi liếc mắt nhìn, sau đó xoay đi sang phòng ngủ phụ, tình huống cũng không khác là bao.

Nhưng mà Hà Tứ Hải cũng không phát hiện ra bất kỳ chuyện gì khác thường.

Hắn lui về phòng khách.

Bỗng nhiên ánh mắt của hắn ngưng lại, nhìn về phía khung ảnh đặt ở trên ngăn tủ tàn tạ kia một lần nữa.

Hắn nhớ rất rõ ràng, vừa nãy sau khi hắn cầm lên thổi bụi đã đặt khung ảnh hướng về phía hắn, cũng chính là hướng về phía cửa.

Mà khung ảnh vốn dĩ được đặt hướng về phía sô pha.

Nhưng hiện tại khung ảnh lại được đặt về phương hướng ban đầu một lần nữa.

Hắn không phát hiện ra bất kỳ điều gì khác thường từ phòng ngủ chính và phòng ngủ phụ cả.

Chỉ có nhà bếp và phòng vệ sinh là hắn còn chưa đi kiểm tra.

Thế là hắn quay đầu nhìn về phía nhà bếp.

Nhưng mà ——

Nhà bếp ngoại trừ việc bị thiêu nghiêm trọng hơn ở ngoài thì cũng không nhìn ra chỗ nào khác thường cả.

Thế là Hà Tứ Hải chuyển ánh mắt nhìn về phía nhà vệ sinh duy nhất còn không có kiểm tra.

Ồ, hắn lúc này mới chú ý tới, cửa phòng vệ sinh dĩ nhiên lại đóng, hơn nữa cũng không có dấu vết bị đốt cháy. Mặc dù là cửa kính, thế nhưng ở dưới lửa lớn cũng không đến nỗi không có một chút dấu vết nào.

Hà Tứ Hải không trực tiếp đưa tay mở cửa, mà lợi dùng thần lực quấn quanh trên chuôi cửa.

Sau khi cửa kính phòng vệ sinh bị đẩy ra.

Hà Tứ Hải bỗng nhiên cảm thấy xung quanh sản sinh ra một cỗ sức mạnh không tên.

Có món đồ gì đó dùng sức xuyên vào trong não.

Nhưng mà Hà Tứ Hải có thần lực hộ thể, nguồn sức mạnh này căn bản không vào được, chỉ có thể không ngừng mà xông tới.

Nguồn sức mạnh này tới cũng nhanh đi cũng nhanh, còn không chờ Hà Tứ Hải phản ứng lại thì đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

"Ba ba."

Ngay vào lúc này, Hà Tứ Hải bỗng nhiên nghe thấy tiếng kêu của một cô bé.

Hà Tứ Hải nhìn lại về phía phòng vệ sinh, liền thấy một cô bé khoảng mười ba mười bốn tuổi đi ra từ bên trong.

Hà Tứ Hải liếc mắt một cái liền nhận ra nàng, chính là cô gái trong hình kia, cũng chính là cô gái bị thiêu chết trong đám lửa này.

Nàng mặc bộ quần áo của mười năm trước.

Nhưng mà tại sao nàng lại gọi mình là ba ba? Hà Tứ Hải không khỏi cảm thấy nghi hoặc.

Tiếp theo hắn phản ứng lại, đột nhiên xoay người.

Gian nhà vốn bị đốt cho cháy khét lúc này đã hoàn toàn không còn thấy bóng dáng.

Toàn bộ gian nhà giống như trở về thời điểm trước trận lửa kia.

Kiểu dáng mặc dù có chút cũ kỹ, nhưng bố trí vô cùng ấm áp.

Mà người mà cô bé vừa nãy gọi cũng không phải là hắn, mà là một người đàn ông trung niên đang đi ra từ phòng bếp.

Cũng chính là chủ nhân của căn phòng này —— Đồng Vĩnh Chính.

"Làm sao thế?" Đồng Vĩnh Chính hỏi con gái.

Bọn họ giống như không nhìn thấy Hà Tứ Hải, nói chuyện vô cùng tự nhiên.

"Bồn cầu bị chặn lại rồi." Cô bé nói.

Cũng chính là con gái của Đồng Vĩnh Chính- Đồng Đồng.

"Tại sao lại tắc rồi, ngày hôm qua ba không phải vừa mới thông sao?" Đồng Vĩnh Chính vừa nói vừa đi vào phòng vệ sinh.

"Không phải con làm, đều là anh trai." Đồng Đồng vừa đỏ mặt vừa giải thích.

"Ồ, chính em làm tắc bồn cầu, sao giờ lại đổ đến trên đầu của anh rồi?"

Đúng lúc này, cửa nằm nghiêng bỗng nhiên mở ra, một chàng trai lớn tuổi hơn Đồng Đồng đi ra.

Hắn chính là anh trai của Đồng Đồng, con trai của Đồng Vĩnh Chính- Đồng Hướng Hằng.

"Chắc chắn là do anh đi trước, làm tắc bồn cầu rồi, cho nên em mới không xả được nước." Đồng Đồng liều chết không thừa nhận.

Dù sao con gái đi cầu làm tắc bồn cầu, nói thế nào cũng không êm tai.

Nhưng mà Đồng Hướng Hằng rất rõ ràng không quen với cô em gái này, nói với vẻ mặt đầy trào phúng: "Anh thấy không nên gọi em là Đồng Đồng, phải gọi là thùng phân."

"Mẹ, anh trai nói là thùng phân." Đồng Đồng như là túi thuốc nổ bị nhen lửa, lập tức tức giận hô lên.

"Có đúng không? Vậy con có phải hay không?" Lúc này, từ sân thượng truyền tới một giọng nói rất bình tĩnh.

"Con đương nhiên không phải."

"Nếu không phải thì con quan tâm đến lời hắn nói làm gì?" Một người phụ nữ trung niên cầm một bộ quần áo rồi đi vào từ ngoài ban công.

Nàng nữ chủ nhân của căn nhà này- Đàm Hân Vinh.

"Vậy cũng không được, thùng phân khó nghe bao nhiêu. Em là thùng phân, anh chính là thùng cơm, thùng nước tiểu..."

Đồng Đồng vô lực phản kích, rất nhanh đã cãi nhau với anh trai rồi.

Cha Đồng Vĩnh Chính đang thông bồn cầu ở trong phòng vệ sinh nghe vậy cũng không ngăn lại.

Toàn bộ căn nhà tràn ngập khói lửa.

Nhưng mà tất cả bọn họ đều làm như không thấy Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút rồi đi ra ngoài cửa.

Cửa đang mở, liếc mắt liền có thể nhìn thấy nhà đối diện.

Nhưng mà Hà Tứ Hải lại phát hiện một tia khác thường.

Bởi vì cửa lớn của nhà đối diện rõ ràng mới hơn rất nhiều, hơn nữa trên đầu cửa cũng không có kính bát quái và kiếm gỗ đào.

Lẽ nào hắn hiện tại đang ở trong thời gian quá khứ?

Hà Tứ Hải nghi hoặc thầm nghĩ.

Sau đó trực tiếp sải bước đi ra ngoài.

Nhưng mà ——

Xuất hiện ở trước mắt mình chính là hai anh em đang cãi nhau.

Hà Tứ Hải xoay người lại, phía sau căn bản không phải là cửa lớn, mà là đang đứng ở cửa phòng ngủ chính.

Hà Tứ Hải không tin tà, lại thử mấy lần.

Nhưng mỗi một lần lại xuất hiện tại một chỗ khác nhau trong nhà.

Sân thượng, nhà bếp, phòng ngủ phụ, phòng khách...

Toàn bộ căn nhà giống như chính là một cái mê cung, đi ra cửa lớn sẽ xuất hiện tại bất kỳ nơi nào mà bản thân mình không định hướng được.

Ào ào ào...

Phòng vệ sinh truyền đến tiếng xả nước của bồn cầu, xem ra bồn cầu đã được thông.

Quả nhiên rất nhanh đã thấy Đồng Vĩnh Chính đi ra từ phòng vệ sinh.

"Được rồi, hai người các con đừng ầm ĩ nữa." Đồng Vĩnh Chính cuối cùng cũng mở miệng ngăn hai người lại.

Tiếp theo hắn quay đầu lại nói với con trai Đồng Hướng Hằng: "Con là anh trai, cũng không biết nhường em gái một chút sao?"

Rất hiển nhiên, Đồng Vĩnh Chính rất thương con gái nhỏ, cho nên mới hướng về phía nàng.

Đồng Đồng nghe vậy thì lập tức lộ ra nụ cười đắc ý, đồng thời thoáng giơ một quả đấm nhỏ về phía anh trai giống như là đang thị uy.

"Rửa tay đi rồi ăn cơm." Đồng Vĩnh Chính nói xong, lại trở về nhà bếp.

Mà hai anh em Đồng Hướng Hằng và Đồng Đồng lại tranh chấp xem ai có thể vào phòng vệ sinh rửa tay trước, chen tới chen lui ở cửa phòng vệ sinh.

Hà Tứ Hải có chút buồn cười mà lắc lắc đầu, ánh mắt trong lúc vô tình liếc về phía phòng ngủ phụ.

Nhưng mà trong giây lát này, hắn có một loại cảm giác kinh sợ.

Bởi vì trên giường bên trong phòng ngủ phụ có một Đồng Hướng Hằng đang nằm.

Giống như nhận ra được ánh mắt của Hà Tứ Hải, người kia lập tức nhìn về phía hắn.

Trên mặt đầu tiên là kinh ngạc và vui mừng, tiếp theo là tràn đầy vẻ cầu xin.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment