Hà Tứ Hải liếc mắt nhìn qua kính chiếu hậu.
Quan Đạo Hằng và Tiền Tuệ Ngữ không coi ai ra gì mà vừa ôm nhau vừa nói chuyện
"Có nhiều lời muốn nói như vậy sao?" Hà Tứ Hải thầm nghĩ.
Vốn tưởng rằng để cho Quan Đạo Hằng dặn dò Tiền Tuệ Ngữ vài câu, hắn sẽ thu hồi đèn Dẫn Hồn.
Cũng không ngờ rằng hai người vừa thấy mặt đã nói không ngừng được.
Hơn nữa còn giống như mấy đôi trẻ yêu nhau, không ngừng dính lại cùng nhau.
Hà Tứ Hải nói hắn có việc, Quan Đạo Hằng lập tức nói muốn đi cùng hắn.
Quả nhiên người chơi tài chính, tâm đều đen da đều dày.
Nhưng mà ngẫm lại thù lao mà hắn mang đến, Hà Tứ Hải liền mang hai người theo.
Chuyện ngày hôm nay, cũng không phải là rất quan trọng.
Bởi vì là đi gặp Đinh Mẫn, lấy tài liệu liên quan đến ngôi nhà ma.
Hắn cũng không nghĩ tới tốc độ lại nhanh như vậy, buổi trưa ngày hôm qua mới nói, buổi tối đã có kết quả.
Vẫn là quán cà phê kia, vẫn là chỗ ngồi kia, vẫn là cà phê như vậy.
"Tới rồi sao." Nhìn thấy Hà Tứ Hải đi vào, Đinh Mẫn đứng lên.
"Hừm, nhưng mà có tin tức nhanh như vậy sao?" Hà Tứ Hải ngồi xuống rồi nói.
Sau đó một người phục vụ lập tức bưng lên cho hắn một ly cà phê.
Hà Tứ Hải cũng quen rồi, nói tiếng cám ơn rồi thuận tay nhận lấy.
"Bởi vì bên trong cục có những tài liệu này, tôi chỉ cần sắp xếp chúng nó ra thôi." Đinh Mẫn cười nói.
Sau đó nhìn về phía chiếc xe của Hà Tứ Hải đỗ ở bên ngoài.
Cửa sổ xe không có đóng, có thể nhìn thấy bên trong còn có hai người.
"Một khách hàng của tôi." Hà Tứ Hải thuận miệng giải thích.
Sau đó tiếp nhận tập tài liệu mà Đinh Mẫn đưa tới.
"Có nhiều như vậy sao?"
Sau khi Hà Tứ Hải mở ra thì rất là giật mình.
"Hợp Châu nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, hầu như mỗi một khu đều có mấy truyền thuyết như vậy, nhưng mà thật giả lẫn lộn, vẫn chưa tìm được chứng cứ xác thực."
Hà Tứ Hải cũng không ngoài ý muốn, xã hội bây giờ lấy khoa học làm chủ, mọi người đều thà tin rằng tồn tại mấy thứ như thần quỷ, cũng không dám không tin.
Trên thực tế căn bản là bởi vì không được chứng thực thực tế.
Nhưng mà Đinh Mẫn đã sắp xếp những văn kiện này rất tỉ mỉ, từ trục thời gian cho đến mức độ tà tính đều được sắp xếp ngăn nắp có thứ tự.
Tất cả những ngôi nhà bị ma ám trên căn bản đều có người chết.
Hơn nữa phần lớn đều là không phải là chết bình thường.
Còn có trường hợp không phải chỉ chết một người mà là chết một nhà.
Cho nên sau một quãng thời gian, có lẽ thật sự có tà tính, có lẽ nghe sai đồn bậy, mọi người đều đối kính sợ tránh xa đối với nó, dần dần biến thành ngôi nhà ma ám trong miệng mọi người.
Bởi vì dựa theo thứ tự mà Đinh Mẫn sắp xếp, cái cuối cùng hẳn là có tà tính lớn nhất, là căn nhà có thời gian tồn tại dài nhất.
Cho nên Hà Tứ Hải trực tiếp lật đến cuối cùng.
Quả nhiên, trang cuối cùng ghi chép nhiều hơn so với phía trước rất nhiều.
Đây là một tiểu khu cũ ở thành Bắc.
Tên là tiểu khu Phúc Vượng.
Tiểu khu này vốn là khu gia đình của nhà máy phân hóa học.
Năm đó cũng từng rất hưng thịnh, đáng tiếc theo thời gian chuyển dời, nhà máy phân hóa học đóng cửa, kéo theo khu gia quyến này đều tiêu điều theo.
Đi vào nơi này, có một loại cảm giác như trở lại thập niên 80.
Người già vô cùng nhiều, chắp tay sau lưng, mang theo rổ đựng đồ ăn, nhàn nhã đi dạo xung quanh, cảm giác thời gian đều chậm lại.
"Cảm giác mọi người đều rất an nhàn nha." Đinh Mẫn ở bên cạnh không khỏi cảm khái một câu.
"Tôi rất thích chỗ này." Hà Tứ Hải nói.
Quan Đạo Hằng theo tới nắm tay Tiền Tuệ Ngữ hết nhìn đông rồi lại nhìn tây.
"Diện tích chỗ này không nhỏ, sao vẫn chưa được khai phá?" Quan Đạo Hằng cũng là lần đầu tiên biết Hợp Châu còn có nơi như thế này.
"Chi phí quá cao, tuy rằng diện tích mảnh đất này lớn, thế nhưng hộ gia đình lại dày đặc, hơn nữa rất nhiều người vốn là công nhân của nhà máy phân hóa học. Chính phủ muốn khai phá thì phải nghĩ biện pháp thu xếp cho những người này, nếu không sẽ sai lầm..."
Thực ra vấn đề trong này hoàn toàn không chỉ đơn giản như thế, liên lụy đến khắp nơi, cho nên chuyện khai phá mới cứ trì hoãn như vậy.
"Chúng ta sẽ đến ngôi nhà ma ở tiểu khu Phúc Vượng sao?" Tiền Tuệ Ngữ ở bên cạnh hỏi.
"Cô từng nghe nói qua sao?" Hà Tứ Hải tò mò hỏi.
Tiền Tuệ Ngữ gật gật đầu.
Trong truyền thuyết, căn 704, khu 4, tiểu khu Phúc Vượng, đứng đi vào, nằm đi ra.
Chỉ cần đi vào thì trên căn bản đều là cửa nát nhà tan.
Chủ nhân gần nhất chính là vào mười năm trước.
Chủ nhân nhà này họ Đồng, cũng là một người chủ lớn mật, trời sinh không tin tà, một nhà bốn người chuyển vào trong.
Không nghĩ tới mới một tháng, họ Đồng kia không biết nổi điên cái gì mà chém vợ của mình khiến nàng phải cấp cứu ở bệnh viện, con cả thì nhảy xuống từ bệ cửa sổ rồi đi đời nhà ma.
Con gái nhỏ ở nhà làm cơm, khí gas đột nhiên nổ tung, đốt sạch toàn bộ gian nhà.
Họ Đồng chống đỡ không nổi, cuối cùng trực tiếp treo cổ mình.
Về phần vợ hắn thì hiện tại vẫn còn đang được cấp cứu ở bệnh viện.
Một gia đình đang rất tốt lại bỗng nhiên sụp đổ trong một tháng ngắn ngủi, khiến cho người ta không khỏi tiếc hận.
"Hung như thế sao?" Quan Đạo Hằng nghe vậy thì có chút giật mình.
Trước đây hắn không tin những này, thế nhưng hiện tại hắn không thể không tin.
"Vậy hay là chúng tôi không đi nữa, chúng tôi chờ hai người ở bên ngoài vậy."
Quan Đạo Hằng vốn còn muốn lại đây tham gia trò vui nghe vậy thì lập tức rút lui có trật tự.
Bản thân hắn cũng không sợ gì, thế nhưng hắn sợ ảnh hưởng đến Tiền Tuệ Ngữ.
"Các người cũng không cần đi vào, chờ tôi ở bên ngoài." Hà Tứ Hải nói.
"Không sao, có anh ở đây thì có gì đáng sợ chứ?" Đinh Mẫn nói với vẻ thờ ơ.
"Vẫn nên đảm bảo một chút, thế giới này có rất nhiều điều chưa biết, tôi cũng không phải là có thể giải quyết được hết tất cả vấn đề." Hà Tứ Hải nói.
"Vậy được rồi, chúng tôi sẽ chờ ở bên ngoài." Đinh Mẫn nghe vậy cũng không kiên trì nữa.
Mà lúc bọn họ nói chuyện, cũng đã đến tiểu khu Phúc Vượng.
Cửa lớn tiểu khu Phúc Vượng vẫn là loại phong cách thập niên 80 kia.
Hai bên là trụ xi măng hình vuông, trên cột xi măng được đính một ít cát mịn màu trắng, nhưng mà bởi vì niên đại xa xưa cho nên màu trắng đều đã biến thành màu xám.
Ở phía dưới có dán từng khối gạch men pha lê hình vuông màu lam.
Trên đầu cửa có khung sắt hình cung, trên giá sắt treo bốn chữ tiểu khu Phúc Vượng, bốn phía còn tô điểm một ít đèn màu, nhưng phần lớn đều đã bị hư nát rồi.
Ngay cả chữ Vượng trong tiểu khu Phúc Vượng đều thiếu mất một nửa, đã biến thành tiểu khu Phúc Vương.
Hà Tứ Hải đi vào, bất ngờ phát hiện bên cạnh vẫn còn có gác cổng.
Gác cổng là một ông lão, ngồi ngủ gật ở bên trong chỗ gác, căn bản là không chú ý tới việc hắn vào đây một mình.
Mà điều khiến cho Hà Tứ Hải tương đối bất ngờ chính là vệ sinh bên trong tiểu khu lại vô cùng tốt, môi trường xung quanh rất là sạch sẽ, hình thành nên một loại cảm giác tương phản mãnh liệt đối với dáng vẻ cũ nát khi nhìn từ bên ngoài.
Hà Tứ Hải theo con số trên vách tường, tìm tới căn 4.
Cả tòa nhà tổng cộng có bảy tầng, mỗi tầng có hai căn.
Không cần nghĩ, 704 nhất định là nằm ở tầng cao nhất.
Thực ra lúc trước sau khi một nhà họ Đồng kia chết rồi, cảnh sát cũng đã phái người lại đây điều tra.
Đương nhiên, cuối cùng cũng không điều tra ra được cái gì cả.
Kết luận cuối cùng thu được là từ trường của căn phòng này hỗn loạn, người ở lâu trong đó sẽ dễ dàng sản sinh ảo giác, tạo thành vấn đề tinh thần.
Nhà họ Đồng không phải là gia đình đầu tiên, nhưng lại là gia đình cuối cùng.
Trước đó, cũng có ba, bốn nhà, nhưng không phải đều chết cả nhà, có mấy người may mắn còn sống.
Hà Tứ Hải đi tới phòng 704, phát hiện cửa lớn màu đỏ nâu đóng chặt, bám đầy tro bụi.
Trên chuôi cửa còn treo mấy chuỗi phật châu, mấy cái bùa hộ mệnh, nhìn qua thì thời gian hẳn là đã rất lâu.
Hắn xoay người, nhìn về phía căn nhà 703 ở đối diện, cửa lớn cũng đóng chặt, chỉ thấy trên đầu cửa có dán một mặt kính bát quái, bên cạnh tấm kính còn treo một thanh kiếm gỗ đào.
Hà Tứ Hải không đánh giá nữa, duỗi tay vung một cái, một tia khí tức màu xám quấn quanh ở trên chuôi cửa.
"Kẽo kẹt..."
------
Dịch: MBMH Translate