Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1031 - Chương 1031: Lại Vào Minh Thổ.

Chương 1031: Lại Vào Minh Thổ. Chương 1031: Lại Vào Minh Thổ.

"Thần tiên, anh lại đến nhà em sao?" Đồng Đồng chạy tới hỏi.

"Làm sao em biết?"

Hà Tứ Hải không nhớ là có nói với nàng, lẽ nào là Uyển Uyển nói?

"Bởi vì trên túi đồ ăn vặt mà Uyển Uyển mang về có địa chỉ." Đồng Đồng nói.

Được rồi, Đồng Đồng không thể so với mấy người Đào Tử được. Nàng cũng đã là học sinh lớp 8 rồi, có thể hiểu được rất nhiều đều.

"Đúng, anh lại đi một chuyến." Hà Tứ Hải gật gật đầu, nói.

"Vậy anh có tìm được ba mẹ và anh trai của em không?" Đồng Đồng chờ mong hỏi.

"Đừng nóng vội, nếu như anh đã đồng ý rồi thì nhất định sẽ giúp em tìm được bọn họ." Hà Tứ Hải an ủi.

Đồng Đồng nghe vậy thì ồ một tiếng, có vẻ rất là mất mát.

"Huyên Huyên."

Hà Tứ Hải vẫy vẫy tay với Huyên Huyên đang chơi đùa ở phía xa, bảo nàng lại đây.

Trên tay Huyên Huyên đang trùm con rối sói xám lớn vừa mới mua.

Nàng vừa chạy tới vừa ồn ào: "Gào gào gào ~, em chính là sói xám lớn, em muốn cào anh."

"A ô a ô..."

Hà Tứ Hải đưa tay chặn trán nhỏ của nàng lại.

Nàng a ô nửa ngày, cũng không thể a ô đến Hà Tứ Hải.

Đồng Đồng ở bên cạnh nhìn mà hơi ngây người.

Như này hoàn toàn không giống với thần tiên bên trong tưởng tượng của nàng.

"Được rồi, đừng nghịch nữa, theo anh ra ngoài làm việc." Hà Tứ Hải thả đầu nhỏ của nàng ra rồi nói.

Huyên Huyên nhân cơ hội "Cắn" một cái lên eo Hà Tứ Hải.

"Ừm sao, ừm sao, ăn ngon nha."

"Làm việc? Em yêu thích làm việc." Huyên Huyên cười nói, sau đó cùng đi ra ngoài với Hà Tứ Hải.

"Anh thấy em là yêu thích cơm khô thì đúng hơn?" Hà Tứ Hải nói.

Tiếp theo phát hiện không đúng, vừa quay đầu lại, liền gặp Lộc U U cũng đi theo cùng, trong lồng ngực còn ôm chó con vừa mới mua.

Lúc Hà Tứ Hải nhìn về phía nàng, nàng lập tức sợ hãi dời mắt đi, nhìn về phía bên cạnh.

Dường như làm như vậy thì Hà Tứ Hải sẽ không nhìn thấy nàng.

"Con không chơi ở bên trong, chạy ra ngoài làm gì?"

"Trời tối rồi, con phải đi về tìm mẹ em." Lộc U U nhỏ giọng nói.

"Vậy con có biết mẹ mình ở đâu không?" Hà Tứ Hải hỏi.

Lộc U U lắc lắc đầu.

"Đúng vậy, con lại không biết ở nơi nào, làm sao mà đi tìm nàng đây? Ngày hôm nay con cứ ở lại chỗ này của chú trước, ngày mai chú sẽ đi tìm mẹ giúp con có được hay không?" Hà Tứ Hải đi tới, ngồi xổm người xuống rồi sờ sờ đầu nhỏ của nàng.

Lộc U U xoay đầu lại, nhìn Hà Tứ Hải rồi khẽ gật đầu một cái.

"Đi đi, đi vào nhanh một chút, chờ chị làm xong việc thì sẽ đưa em đi chơi, cho em mượn trước cái này."

Huyên Huyên lấy con rối trên tay xuống, chụp vào trên tay nhỏ của nàng, sau đó đuổi người giống như đuổi lợn nhỏ, bảo nàng chạy về.

Chờ sau khi Lộc U U ngoan ngoãn đi vào Phượng Hoàng Tập.

Huyên Huyên lúc này mới nói với Hà Tứ Hải: "Ông chủ, chúng ta làm việc đi, không nên làm lỡ thời gian nữa."

"Người làm lỡ thời gian còn không phải là em?" Hà Tứ Hải gõ nhẹ một cái ở trên đầu nhỏ của nàng.

Sau đó, hắn lấy tài liệu mà Đinh Mẫn đưa hồi sáng ra, lật đến trang cuối cùng.

Chỉ vào bức ảnh cha mẹ và anh trai của Đồng Đồng rồi nói: "Tìm xem, nhìn xem có thể tìm được bọn họ hay không."

"Được thôi, xem sự lợi hại của em đây." Huyên Huyên ưỡn bụng nhỏ một cái, vô cùng tự tin.

Sau đó đưa tay chỉ vào đầu một cái.

Hà Tứ Hải cũng lười nói nàng rồi.

Nhưng mà Đồng Đồng ở bên cạnh lại nhìn chăm chú với vẻ tò mò.

"Em gái đang làm gì thế?" Nàng nhìn Huyên Huyên đứng bất động, tò mò hỏi Hà Tứ Hải.

"Đang giúp em tìm người nhà của em." Hà Tứ Hải nói.

"Chỉ như vậy?" Đồng Đồng dùng ngón tay chỉ vào đỉnh đầu của mình, vẻ mặt giật mình.

"Em cũng đừng xem thường nàng, chỉ cần linh hồn của ba mẹ và anh trai của em còn ở nhân gian thì nàng đều có thể tìm tới bọn họ." Hà Tứ Hải cười giải thích.

"Lợi hại như vậy sao? Em gái cũng là thần tiên sao?" Đồng Đồng kinh ngạc hỏi.

Hà Tứ Hải không trả lời nàng, bởi vì nhóc con vừa nãy còn đứng sừng sững bất động giống như con rối đã bắt đầu chuyển động, giống như sống lại một lần nữa.

"Thế nào? Tìm được chưa?" Đồng Đồng không thể chờ đợi được nữa mà hỏi.

Huyên Huyên lắc lắc đầu.

Đồng Đồng nghe vậy thì có chút thất vọng, sau đó nhỏ giọng nói: "Em có lầm hay không?"

"Huyên Huyên không thể lầm được, chỉ có một khả năng, người nhà của em đã không còn ở nhân gian."

"Vậy thì ở nơi nào?"

"Minh Thổ, hoặc là..."

"Hoặc là cái gì?" Đồng Đồng tò mò hỏi.

"Đây không phải là chuyện mà em cần bận tâm, em về Phượng Hoàng Tập đi. Anh và Huyên Huyên đến Minh Thổ một chuyến nhìn một chút."

Hà Tứ Hải vừa nói, vừa thu hồi đèn Dẫn Hồn trên tay nàng.

Hắn trên thực tế là đang lợi dụng phương pháp bài trừ.

Nếu như không ở nhân gian, không ở Minh Thổ, chưa vào luân hồi, vậy chỉ có một loại khả năng.

Đồng Đồng nghe vậy thì rất nghe lời mà đi trở về Phượng Hoàng Tập.

Nhưng mà trước khi đi, nàng còn căn dặn nhiều lần là phải giúp nàng tìm được người nhà.

"Yên tâm đi, nếu như anh đã đồng ý thì nhất định sẽ làm được." Hà Tứ Hải nói.

Đồng Đồng lúc này mới trở lại Phượng Hoàng Tập.

Nhìn nàng đi vào, Hà Tứ Hải trả lại đèn Dẫn Hồn cho Huyên Huyên rồi nói: "Đi thôi, chúng ta đến Minh Thổ một chuyến."

"Được."

Đã không phải là lần đầu tiên, Huyên Huyên như xe nhẹ chạy đường quen.

Hai người rất nhanh đã đi đến con đường Hoàng Tuyền mờ mịt.

Mượn ánh sáng của đèn Dẫn Hồn, hai người lập tức xuyên qua vùng khói xám này, đi tới bên sông Vong Xuyên.

Nước sông Vong Xuyên vĩnh hằng bất biến chảy róc rách, vô số đời người đều chảy xuôi theo nước sông.

Cuộc đời của bọn họ bắn lên, rớt xuống, và nát, sau đó lại bị vò lại cùng nhau.

Độ Thuyền vẫn lẳng lặng mà nổi trên mặt sông ngàn năm không đổi.

"Đừng sợ, anh dắt em, cẩn thận dưới chân." Hà Tứ Hải nhẹ giọng an ủi.

Huyên Huyên lúc này mới cẩn thận lên thuyền, sau đó chạy đến trung tâm thuyền rồi ngồi xuống, cũng không nhúc nhích, vô cùng ngoan ngoãn.

"Ngồi vững nha." Hà Tứ Hải cầm lấy mái chèo rồi nói.

"Được ~" Huyên Huyên nơm nớp lo sợ mà đáp lại một tiếng.

Hà Tứ Hải không quản nàng nữa, tiếp tục cắt mái chèo, đi đến bờ bên kia.

Ngưu Mông đã đợi sẵn ở bên đường với chiếc xe bò của mình.

Nhìn thấy hai người Hà Tứ Hải lên bờ, lập tức tiến lên đón.

"Tiếp dẫn đại nhân." Ngưu Mông cúi đầu bắt chuyện một tiếng.

Huyên Huyên mới xuống thuyền lấy làm kinh hãi.

Sau đó nàng len lén há mồm hà hơi, ngửi xem có còn mùi gì nữa hay không.

Bởi vì lúc xế chiều nàng có ăn xúc xích bò nướng.

"Xin chào, dẫn đường đại nhân." Ngưu Mông lại lên tiếng chào hỏi với Huyên Huyên.

"Ha ha..."

Nghe Ngưu Mông gọi nàng là đại nhân, Huyên Huyên lập tức đắc ý, há mồm liền cười, sau đó mới phản ứng lại, vội vàng che lại.

Ngưu Mông cũng không để ý đến đứa nhỏ kỳ quái này.

Mà là nói với Hà Tứ Hải: "Tiếp dẫn đại nhân, ngài cần đi chỗ nào sao?"

"Tôi muốn hỏi thăm mấy người." Hà Tứ Hải nói.

"Đại nhân ngài cứ nói, chỉ cần người ở Minh Thổ thì sẽ không có ai mà tôi không biết." Ngưu Mông nói với chất giọng ồm ồm.

Vừa nãy lúc ở trên thuyền, Hà Tứ Hải đã hỏi Huyên Huyên.

Huyên Huyên vẫn không có cảm ứng được người nhà của Đồng Đồng.

Cho nên hiện tại chỉ còn dư lại hai khả năng, một chính là đã vào luân hồi.

Lúc này hỏi Ngưu Mông là rõ ràng nhất, dù sao thì chỉ cần đi vào luân hồi đều là được bọn họ đưa đón.

Thế là Hà Tứ Hải nói lại tin tức về người nhà họ Đồng cho Ngưu Mông.

Ngưu Mông trả lời cực kỳ nhanh, gần như là trả lời ngày sau khi nghe xong, Minh Thổ không có ba người này.

"Sẽ không tính sai chứ?" Hà Tứ Hải thuận miệng nói một câu.

"Không thể tính sai được, vừa nãy tôi còn hỏi dò mấy người anh em chị em của tôi, bọn họ đều nói chưa từng thấy." Ngưu Mông nhảy dựng lên rồi nói.

Dường như là đang tức giận đối với nghi vấn của Hà Tứ Hải.

Nhưng mà vẫn đúng là lợi hại, không nghĩ tới trâu còn có công năng network.

"Xin lỗi, tôi chỉ là thuận miệng nói mà thôi."

"Không không, tiếp dẫn đại nhân, ngài không cần xin lỗi tôi." Ngưu Mông sốt sắng nói.

Hà Tứ Hải cũng không nhiều lời nữa, mà là nói: "Vậy có thể phiền phức ngài, mang tôi đi hai nơi không?"

"Đương nhiên, đương nhiên là có thể, tiếp dẫn đại nhân, mời ngài lên xe." Ngưu Mông vội vàng xoay người, kéo xe bò phía sau lưng đến trước mặt Hà Tứ Hải.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment