Hai nơi mà Hà Tứ Hải nói tới, một là nhà bà nội của hắn và Đào Tử, một là nhà ông nội Trương Kiến Quốc.
Đặc biệt là Trương Kiến Quốc, lần trước đến Minh Thổ, còn chưa kịp gặp hắn.
Tuy Ngưu Mông kéo xe bò, thế nhưng tốc độ còn nhanh hơn cả Koenigsegg, cũng may đây là ở Minh Thổ, nếu là ở nhân gian thì sợ là đã mang đến trận bùng nổ âm thanh rồi.
Ruộng đồng hai bên đung đưa tạo thành từng đợt tua sóng, nhìn qua rất đẹp.
Huyên Huyên ngồi ở trong xe, lặng lẽ nhìn xung quanh ra phía ngoài.
Nhưng mà tốc độ quá nhanh, không chờ nàng nhìn thấy quá nhiều, bọn họ đã đi đến chỗ ở của bà nội dưới sườn núi rồi.
Bà nội đang ngồi ở trước cửa ăn cái gì đó, nhìn thấy xe bò từ phía xa thì lập tức đứng lên.
Chờ nhìn thấy Hà Tứ Hải và Huyên Huyên đi xuống từ trên xe, nàng lập tức lộ ra vẻ mặt mừng rỡ.
"Sao các cháu lại tới đây thế?" Nàng vừa tiến lên đón vừa cười hỏi.
"Chúng cháu đến Minh Thổ có chút việc, tiện ghé qua thăm bà một chút luôn." Hà Tứ Hải nói.
"Các cháu cứ bận việc của mình đi, bà thì có gì đáng xem?"
Nàng tuy ngoài miệng nói như vậy, thế nhưng lại cười vô cùng vui vẻ.
Huyên Huyên ở bên cạnh tò mò nhìn "Bát ăn cơm" trong tay bà nội.
Nói chính xác, không nên gọi là bát ăn cơm, mà là bình gốm, trong bình gốm có một ít hạt gạo màu vàng óng ánh long lanh, nhìn như là ngọc thạch.
"Đây là cái gì?" Hà Tứ Hải kinh ngạc hỏi.
Quỷ cũng phải ăn đồ ăn sao? Hơn nữa ngửi mùi hình như là rất thơm.
Loại hương vị này rất đặc biệt, Hà Tứ Hải trước đây chưa từng ngửi qua.
"Đây là cái gì thế?" Thế là Hà Tứ Hải tò mò hỏi.
"Đây là gạo tam hợp được gia công từ lúc tam tuệ."
Bà nội lấy một hạt gạo tam hợp ra từ bình gốm rồi đưa cho Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải nhận lấy, hơi kinh ngạc phát hiện dĩ nhiên lại cảm nhận được trọng lượng.
Hơn nữa hạt gạo giống hệt như một viên thủy tinh ba mặt, đặt ở trước mắt nhìn lại càng xinh đẹp hơn.
Huyên Huyên nhón mũi chân, rướn cổ lên, mặt đầy vẻ tò mò.
Hà Tứ Hải thuận tay đưa cho nàng, sau đó nói: "Vậy gạo do lục tuệ hòa sản xuất ra có phải được gọi là gạo lục hợp hay không, cửu tuệ hòa gọi là gạo cửu hợp, có sáu mặt và chín mặt cắt?"
"Đúng vậy, nhưng mà lúc lục tuệ và cửu tuệ rất khó trồng trọt, thời gian trưởng thành cũng dài, rất ít cũng rất quý giá." Bà nội nói.
"Vậy gạo này trực tiếp dùng để ăn sao?" Hà Tứ Hải tò mò hỏi.
"Không phải, giống như vậy." Bà nội đưa đầu đến gần miệng bình gốm, hít sâu một hơi.
Sau đó giống như có từng sợi từng sợi khí tức màu vàng bị nàng hút vào, mà ánh sáng lộng lẫy của gạo tam hợp bên trong bình gốm dường như trở nên mờ đi một chút.
"Đây là người trong thôn cho ba, còn mấy cây do bà tự trồng còn chưa lớn." Bà nội nói.
"Không thể mua sao?" Hà Tứ Hải hỏi.
"Đương nhiên có thể mua, chỉ cần có tiền là có thể mua."
"Để sau khi đi lên cháu sẽ đốt thêm chút tiền giấy cho bà nội."
Nói đến đây, bà nội liền trở nên cao hứng.
"Cháu và Đào Tử đều là những đứa nhỏ có hiếu, chất lượng tiền giấy mà các cháu đốt đều rất cao, đều rất tốt, mọi người đều muốn cướp."
Tiền giấy ký thác tư niệm và sự chúc phúc của người thân, nếu như tình cảm càng sâu thì tiền giấy sẽ càng được hoan nghênh ở Minh Thổ.
Nếu như không có tình cảm thì dù có đốt nhiều hơn nữa cũng chỉ là giấy vụn, căn bản không có tác dụng gì.
"Nhưng mà Đào Tử vẫn tốt chứ?" Nói đến Đào Tử, bà nội cuối cùng không nhịn được mà hỏi thăm.
"Rất khỏe mạnh, mập lên, cũng cao lên rồi, chờ qua mấy tháng nữa chính là quỷ tiết, đến lúc đó bà sẽ có thể gặp nàng. Nàng cũng rất nhớ bà." Hà Tứ Hải nói.
"Được, được." Bà nội nghe vậy thì rất là cao hứng.
Mà Huyên Huyên ở bên cạnh lặng lẽ đặt gạo tam hợp ở dưới mũi, hít sâu một hơi.
Vừa nãy nàng đã nghe lời bà nội nói rồi.
Sau đó nàng cảm thấy giống như là ăn một viên kẹo bạc hà vậy, toàn bộ đại não đều có một loại cảm giác mát mẻ, đôi mắt đều trở nên sáng bóng hơn.
"Nhóc con này, cái gì cũng dám thử sao."
Hà Tứ Hải ở bên cạnh nhìn thấy, liền gõ nhẹ một cái trên đầu nhỏ của nàng.
Nhưng mà nói đến, nàng cũng là quỷ, cũng không sao cả.
"Thích không? Nếu thích thì bà nội còn có." Bà nội nói xong, liền kéo tay Huyên Huyên đi về phía trên sườn núi.
Hà Tứ Hải vội vàng đi theo.
Nhưng mà bọn họ chỉ ở lại chỗ của bà nội không lâu liền rời đi.
Bọn họ còn muốn đi một chuyến đến chỗ của ông nội Trương Kiến Quốc.
Hà Tứ Hải ngồi lên xe bò rồi nhìn lại, xa xa còn có thể nhìn thấy bà nội đang đứng vẫy tay ở trên sườn.
Hà Tứ Hải rơi vào trầm tư, thực ra...
"Nấc..." Ngay vào lúc này, Huyên Huyên bên cạnh bỗng nhiên phát ra một tiếng nấc nhẹ, đánh gãy dòng suy nghĩ của hắn.
"Quỷ cũng có thể ăn no sao?" Hà Tứ Hải có chút không biết nói gì.
Lúc này gò má Huyên Huyên không chỉ ửng đỏ, mà con mắt cũng trở nên càng sáng bóng, tinh thần càng thêm sáng láng, khiến cho người ta có một loại cảm giác tươi cười rạng rỡ.
Xem ra gạo tam hợp này đúng là thứ tốt.
Trước đó nghe bà nội nói, gạo tam hợp có thể giúp linh hồn lớn mạnh, khiến cho con người sau khi đầu thai trở nên thông tuệ hơn, xem ra là thật.
Nhưng mà gạo tam hợp thôi mà hiệu quả đã mạnh như thế rồi, không biết gạo lục hợp, gạo cửu hợp sẽ tốt tới mức độ nào nữa.
"Tiếp dẫn đại nhân, chúng ta đến rồi."
Đúng lúc này, giọng nói của Ngưu Mông vang lên.
Hà Tứ Hải nghe vậy thì đứng dậy đi ra ngoài, sau đó liền đứng tại chỗ mà trợn mắt ngoác mồm.
Cho tới khi Huyên Huyên ép ra ngoài từ phía sau, sau đó nàng cũng sửng sốt rồi.
Chủ yếu là bọn họ bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc đến ngây người.
Mất một hồi lâu, Hà Tứ Hải mới nuốt một ngụm nước bọt, nói: "Ngươi xác định không đi sai chỗ?"
Nhưng mà Hà Tứ Hải lập tức phản ứng lại.
Hắn vội vàng giải thích: "Ý của tôi là, chỗ này quá to lớn rồi, đúng là tổ trạch Trương gia, Trương Kiến Quốc hiện đang ở chỗ này sao?"
Ngưu Mông nghe vậy thì ồm ồm nói: "Nếu như lời của tiếp dẫn đại nhân ngài không sai vậy thì không thể sai được."
"Vậy cũng tốt, để tôi vào xem xem."
Hà Tứ Hải đi xuống từ trên xe, sau đó thuận tay ôm Huyên Huyên xuống luôn.
So sánh với kiến trúc của tổ trạch Hà gia mà bà nội ở thì nơi đó quả thực chính là nhà cỏ tranh.
Trước mắt đã không thể dùng phòng ốc để hình dung, mà có thể dùng cung điện để hình dung.
Tường thành cao lớn, các loại phòng ốc quy hoạch chỉnh tề, sân nhà sắp xếp gọn gàng, hình thành nên một quần thể kiến trúc to lớn, khiến cho người ta vô cùng chấn động.
Đáng tiếc, đại khái là bởi vì lâu năm không tu sửa, rất nhiều nơi đã có chút sụp đổ.
Hơn nữa trên đầu cửa to lớn kia lẽ ra nên có hai chữ Trương Phủ, cũng không biết có phải là bị người xóa đi hay không mà biến mất không còn tăm hơi, hơn nữa còn có một vết rách to lớn.
"Huyên Huyên, em có thể cảm nhận được ông nội Trương Kiến Quốc ở nơi nào không?" Hà Tứ Hải hít một hơi thật sâu rồi hỏi Huyên Huyên.
Huyên Huyên từng thấy Trương Kiến Quốc, cho nên nghe vậy lập tức gật gật đầu.
"Vậy em đi trước dẫn đường đi." Hà Tứ Hải nói.
Huyên Huyên nghe vậy thì cầm đèn Dẫn Hồn đi vào từ cửa lớn, Hà Tứ Hải đi theo ở phía sau.
Chờ sau khi đi vào bên trong, Hà Tứ Hải phát hiện, nơi này tuy rộng lớn nhưng lại không có "Quỷ" gì cả, có vẻ vô cùng quạnh quẽ.
Quần thể kiến trúc tuy rằng hoa lệ không gì sánh được, nhưng lại mang đến cho người ta một loại cảm giác rách nát tiêu điều.
------
Dịch: MBMH Translate