Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1033 - Chương 1033: Trương Phủ.

Chương 1033: Trương Phủ. Chương 1033: Trương Phủ.

Tất cả trước mắt khiến cho Hà Tứ Hải nghĩ đến Phượng Hoàng Tập.

Cũng là phong cách kiến trúc của các triều đại chen lẫn cùng nhau.

Cũng vắng ngắt.

Nhưng mà trong Phượng Hoàng Tập nhà cửa chiếm đa số, giống như cái chợ.

Mà nơi này thì lại giống với một thành trấn nhỏ hơn.

Tuy rằng phong cách kiến trúc khác nhau, thế nhưng quy hoạch lại chỉnh tề, được quản lý rất rõ ràng.

Thế nhưng một đường đi tới lại đầy vết thương và rách nát, giống như từng chịu qua một trận đại chiến.

Ngói vỡ tường đổ đâu đâu cũng có, tràn ngập một loại cảm giác sa sút hiu quạnh.

Nhưng mà cũng có kiến trúc may mắn còn bảo lưu, được bảo tồn hoàn hảo, từ phía trên có thể thấy được lúc trước đã từng khí thế và phồn hoa như nào.

Huyên Huyên có chút sợ sệt, lặng lẽ bước lên, sau đó kéo tay Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải nhìn nàng một cái nhưng không nói gì.

Chỉ hỏi nàng có còn xa nữa không.

Huyên Huyên chỉ về phía trước rồi nói là ở phía trước

Quả nhiên sau khi từ ra một đường rãnh, trước mắt lập tức trở nên trống trải.

"Ồ?" Hà Tứ Hải nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì có chút kinh ngạc.

"Ha ha, chỗ này thật nhiều người ăn cơm." Huyên Huyên nói.

Nàng nói như vậy, là bởi vì cảnh tượng nơi này được bố trí tương tự với từ đường thôn Trương gia.

Một quảng trường khổng lồ, phía sau quảng trường có một hàng kiến trúc cổ xưa, trên thực tế là vị trí từ đường của Trương gia.

Mà Minh Thổ, nhưng là vị trí ở lại của Trương gia.

Lúc này Trương Kiến Quốc đang ngồi nói chuyện ở trước cửa với một "Người" tuổi tác còn lớn hơn cả hắn.

"Ông nội." Hà Tứ Hải nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Trương Kiến Quân nghe vậy bỗng nhiên ngẩng đầu đến, sau đó hoàn toàn thay đổi sắc mặt, bỗng đứng dậy.

Hắn kinh hoảng hỏi: "Sao cháu cũng tới nơi này rồi?"

Nhưng sau đó phản ứng lại thì thở phào một hơi, Hà Tứ Hải hẳn không phải là bởi vì bỏ mình mà tới Minh Thổ.

"Cháu là đến Minh Thổ làm việc sao?" Thế nhưng Trương Kiến Quân vẫn còn có chút thấp thỏm.

Mãi đến tận khi Hà Tứ Hải gật gật đầu, hắn mới thở phào một hơi.

"Vậy nhanh vào ngồi một chút đi." Trương Kiến Quân vui vẻ nói.

Hắn đưa tay muốn kéo Hà Tứ Hải.

Đồng thời còn lên tiếng chào hỏi Huyên Huyên ở bên cạnh.

"Nhiều ngày không thấy cháu rồi, vẫn là đáng yêu như thế."

"Ha ha, chào lão gia gia." Huyên Huyên nghe vậy vui vẻ nói.

Trương Kiến Quân vừa lôi kéo Hà Tứ Hải vừa nói, vừa đi tới trước cửa.

Ông lão trước cửa đã đứng lên rồi, đang tò mò nhìn Hà Tứ Hải và Huyên Huyên.

Thấy bọn họ đến gần, thở dài hỏi: "Lại tới người mới à? Còn trẻ như vậy, còn nhỏ như vậy? Thực sự là đáng tiếc."

Nói xong hắn lắc lắc đầu, tràn đầy tiếc hận.

"Đến, giới thiệu cho cháu một hồi, đây là ông cố của cháu, nhưng mà cháu hẳn là chưa từng gặp mặt. Lúc hắn qua đời, cháu còn chưa được sinh ra nữa là."

Trương Kiến Quân giới thiệu cho Hà Tứ Hải.

Tiếp theo lại nói với ông Hai: "Đây là cháu trai của cháu - Trương Văn Chu, đây là Huyên Huyên."

Khá lắm, đủ đơn giản.

Xem ra Trương Kiến Quân cũng không nói cho "Người" khác về thân phận của hắn.

"Đi, chúng ta đi vào nhà tâm sự, thân thể bà nội cháu vẫn tốt chứ, còn có mẹ cháu..." Trương Kiến Quân kéo Hà Tứ Hải vào trong phòng.

"Ồ?"

Ông Hai bị lãng quên không khỏi cảm thấy sửng sốt, sau đó có chút buồn cười lắc lắc đầu, xoay người rời đi.

"Một mình ông nội ở chỗ này sao?"

Sau khi Hà Tứ Hải vào nhà, nhìn xung quanh bốn phía một chút rồi hỏi.

Bên ngoài nhìn qua cảm thấy rất đồ sộ, bên trong lại càng lộ vẻ hoa lệ.

Cảm giác đầu tiên mang đến cho người ta chính là khí thế và mạnh mẽ.

"Hiện nay chỉ có một mình ông, những trưởng bối kia đều đã vào luân hồi và đầu thai rồi, mặt khác có người cũng không ở đây." Trương Kiến Quân nói với vẻ không để ý lắm.

"Cháu thấy nơi này rất lớn, làm sao lại rách nát thành như vậy?" Hà Tứ Hải tò mò hỏi.

"Ông đây cũng không biết, hiện tại người ở lại đây lâu nhất chính là ông chú của ông. Ông đã từng hỏi hắn, hắn đều không rõ ràng, nói lúc hắn đến đây thì đã như vậy rồi."

"Vậy tại sao chỉ có một mình ông nội ở chỗ này? Cháu cảm thấy nơi này thật giống với vị trí từ đường của Trương gia ở nhân gian?"

"Tương tự đi, có thể ở nơi này là bởi vì thuộc về huyết mạch trực hệ, nói chung ông cũng không hiểu nổi, sau khi ông chết liền trực tiếp đi đến nơi này, giống như nơi này vốn là nhà mình. Chính ông cũng không làm rõ ràng được, được rồi, không nói những thứ này nữa, vẫn nên nói một chút về bà nội của cháu đi..."

Hà Tứ Hải nghe vậy thì không tiếp tục hỏi thăm nữa, mà là nói cho hắn, bà nội hiện tại đang ở Hợp Châu cùng hắn.

Hai vợ chồng Trương Lục Quân chuẩn bị đi một chuyến đến Tuyền Thành...

Nghe nói tất cả đều mạnh khỏe, ông nội có vẻ rất vui vẻ.

Hà Tứ Hải đương nhiên cũng không ở lại đây lâu, sau khi dặn dò vài câu liền cùng Huyên Huyên cáo từ rời đi.

Ông nội lưu luyến không rời mà tiễn bọn hắn đến ngoài cửa lớn.

Mãi đến tận khi bọn họ lên xe bò rời đi.

Nhìn kiến trúc phía sau càng ngày càng xa, Hà Tứ Hải hỏi Ngưu Mông đang điều khiển xe bò chạy như bay: "Ngưu... Tiểu Mông, Trương phủ này rất là khí thế, trước đây từng làm cái gì thế?"

"Tôi đây cũng không rõ lắm, nghe nói trước đây từng có nhân vật lớn, nhưng mà từ sau khi đại kiếp thiên địa thì tất cả đều ngã xuống rồi." Ngưu Mông nói bằng giọng ồm ồm.

Hắn cũng không rõ ràng chuyện cụ thể cho lắm.

Hà Tứ Hải cũng không tiếp tục hỏi nữa, bọn họ lập tức trở lại bến đò.

"Tiểu Mông, cảm ơn cậu." Hà Tứ Hải nói cảm ơn.

Nhìn Ngưu Mông với hình thể giống như núi nhỏ trước mắt, gọi hắn là Tiểu Mông đúng là quái dị không nói ra được.

Nhưng mà hết cách rồi, trước đó Ngưu Mông nhiều lần nhấn mạnh cứ gọi hắn là Tiểu Mông, gọi hắn Ngưu huynh trái lại sẽ khiến hắn khủng hoảng không ngớt.

Sau khi tạm biệt Ngưu Mông, Hà Tứ Hải và Huyên Huyên trở lại trên thuyền một lần nữa.

Tối hôm nay đại khái là vì quá no, một buổi tối Huyên Huyên nói rất ít, yên tĩnh ngồi yên ở đó, giống như đang yên lặng tiêu hóa.

Chờ thuyền lại gần bờ, Hà Tứ Hải trực tiếp ôm nàng xuống thuyền.

Hắn xoay người lại yên lặng mà nhìn kỹ Minh Thổ yên tĩnh một hồi, lúc này mới thả Huyên Huyên xuống rồi nói: "Đi thôi, chúng ta về nhà."

"Được."

Huyên Huyên nghe vậy, nhanh chóng lấy đèn Dẫn Hồn của mình ra, sau đó đi ở phía trước dẫn đường.

Bọn họ cứ như vậy mà đi lên bờ.

Vẫn là bên bờ nước.

Hà Tứ Hải nhìn bốn phía một chút, là một đập chứa nước ở cửa Tây.

"Đi thôi, chúng ta về nhà." Hà Tứ Hải nhìn qua một phương hướng, chuẩn bị kéo Huyên Huyên rời đi.

"Ha ha, nhìn em." Huyên Huyên bỗng nhiên nói.

Sau đó nàng chủ động lôi kéo Hà Tứ Hải, trước mắt xuất hiện một đường nối mờ mịt, chỉ có một vệt ánh sáng xuất hiện dưới chân bọn họ.

Bọn họ đi về phía trước theo con đường này, gần như là trở lại trong nhà trong nháy mắt.

Hóa ra là Đồng Đồng lại chạy ra từ bên trong Phượng Hoàng Tập, đang ở trong nhà nôn nóng chờ đợi.

Huyên Huyên chính là lấy tọa độ của nàng, cho nên mới có thể trở về nhanh chóng như vậy.

"Thần tiên, thế nào rồi? Tìm được ba mẹ và anh trai của em chưa?"

Nhìn thấy Hà Tứ Hải trở về, Đồng Đồng chờ mong tiến tới gần.

Nhưng mà Hà Tứ Hải lại lắc lắc đầu.

Đồng Đồng vốn đang vô cùng chờ mong lập tức lộ ra vẻ thất vọng.

"Được rồi, em đừng có gấp, trong lòng anh cơ bản nắm chắc rồi, nhất định sẽ giúp em tìm được bọn họ." Hà Tứ Hải an ủi.

Mặc dụ nói như vậy, thế nhưng hứng thú của Đồng Đồng hiển nhiên là không cao lắm.

"Chị, chúng ta đi chơi đi." Huyên Huyên chủ động đi lên phía trước kéo tay của nàng.

Đồng Đồng yên lặng mà gật gật đầu.

Sau đó bị kéo vào Phượng Hoàng Tập.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment