"Nhớ mẹ sao?"
Nhìn Lộc U U nằm cùng Đào Tử, bất an lăn qua lăn lại, Hà Tứ Hải nhẹ giọng an ủi.
"Ừm." Lộc U U khẽ gật đầu một cái.
"Ngủ, ngủ sẽ không nhớ mẹ nữa, chị mang em ngủ."
Đào Tử nói xong, lập tức ôm Lộc U U vào trong lồng ngực.
U U giãy dụa không có kết quả, sau đó yên tĩnh lại.
Thân thể nho nhỏ của nàng cuộn lại, nằm thật sát bên Đào Tử, giống như là thiếu cảm giác an toàn nghiêm trọng.
"Tiểu bảo bảo ai ya, nhanh ngủ một chút, nhanh ngủ một chút đi ~" Đào Tử nhẹ nhàng vỗ vỗ, nhẹ giọng ngâm nga.
Đại khái là vì lần đầu có người gọi nàng là chị, Đào Tử có vẻ rất hưng phấn, cũng đặc biệt chăm sóc đối với em gái nhỏ này.
Hà Tứ Hải nhẹ nhàng lùi ra ngoài phòng.
Thấy bà nội còn chưa ngủ, ngồi ở trong phòng khách sờ nơi này, xoa bóp nơi đó.
"Bà nội, muộn như vậy rồi làm sao còn chưa ngủ, nhanh đi ngủ đi thôi."
Dựa theo thời gian làm việc và nghỉ ngơi ở nông thôn, lúc này hẳn là nên ngủ rồi mới đúng.
"Trong thành phố không giống với nông thôn, ngày thường lúc này đã sớm đen sì sì rồi, nào giống hiện tại, cảm giác thời gian còn rất sớm." Bà nội cười ha hả nói.
"Vẫn là đi ngủ sớm một chút đi, không nên làm rối loạn đồng hồ sinh học, như vậy sẽ không tốt đối với thân thể, có phải là bởi vì bọn nhỏ ầm ĩ đến người rồi..." Hà Tứ Hải vừa đỡ nàng trở về phòng vừa nói.
"Không thể nào, bà thích nghe bọn nhỏ líu ra líu ríu, như vậy náo nhiệt." Bà nội vui vẻ nói.
"Đúng rồi, buổi tối cháu và Huyên Huyên có đến Minh Thổ một chuyến, nhìn thấy ông nội."
"Ồ, thật sao? Hắn vẫn tốt chứ."
Bà nội nghe vậy thì ánh mắt vẩn đục phảng phất như đều sáng lên, vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
"Hắn rất tốt, đúng rồi, còn nhìn thấy ông Hai, ông nội nói hắn qua đời trước khi cháu được sinh ra."
"Đúng, đúng, hắn qua đời sớm, thời gian quá dài rồi, bà đã không nhớ rõ hắn trông như nào nữa, người già đi..."
Bà nội bắt đầu nói thao thao bất tuyệt.
Hà Tứ Hải ngồi ở bên cạnh lẳng lặng nghe.
"Có phải là chê bà dông dài rồi?" Bà nội rất nhanh đã phản ứng lại, cười nói.
"Sẽ không, trước đây cháu cũng thường xuyên nói chuyện cùng bà nội như vậy, buổi tối cháu cũng đi gặp nàng."
"Có đúng không? Nàng cũng tốt chứ?"
"Rất khỏe mạnh, đúng rồi, rằng tháng 7 năm nay bà sẽ có thể nhìn thấy nàng rồi."
"Được nha, nhìn thấy nàng, bà phải cố gắng cảm ơn nàng. Nàng đã dạy dỗ tiểu Chu nhà chúng ta tốt như vậy." Bà nội vuốt đầu Hà Tứ Hải rồi nói.
Hà Tứ Hải mới vừa muốn nói chuyện, bà nội lại nói: "Cháu cũng nghỉ sớm một chút đi, bà cũng muốn ngủ rồi."
"Vậy được rồi, bà nghỉ sớm một chút."
Hà Tứ Hải đứng dậy đi ra ngoài phòng, trở về phòng, phát hiện Đào Tử đã dỗ Lộc U U ngủ rồi, cũng dỗ cho bản thân nàng ngủ luôn rồi.
Về phần Đồng Đồng, nàng tối hôm nay ở lại Phượng Hoàng Tập.
Nàng yêu thích một mình, nàng cảm thấy chỗ đó rất tốt, có lẽ nàng đã quen với cô độc.
Nhìn U U ngủ say, Hà Tứ Hải cầm dù đỏ, che ở trên đỉnh đầu của nàng, tiến vào trong mộng của nàng.
...
Đây là một gian phòng rất nhỏ, thiết bị lắp đặt cũng không ấm áp.
Không, có thể nói là không lắp đặt thiết.
Vách tường bốn phía dán đầy giấy dán tường.
Chỗ lộ ra ở bên ngoài mơ hồ còn có thể nhìn thấy tường xi măng màu xám phía sau.
Trên mặt đất cũng giống như thế, nhưng mà không phải trải thảm, mà là vỏ nhựa dày đặc.
Chính là loại quà quán cơm nhỏ thường dùng để lót bàn.
Mà lúc này, Lộc U U đang ngồi dưới đất, bên người còn bày ra mấy món đồ chơi cũ nát.
Trên tay nàng cầm một con rối chó con bằng bọt biển.
Hà Tứ Hải có chút bừng tỉnh, tại sao lúc xế chiều nàng lại lựa chọn đồ chơi chó con rồi.
Thì ra nàng có một cái tương tự.
Hà Tứ Hải đánh giá bốn phía gian phòng, phát hiện cách bài trí vô cùng đơn giản.
Một cái giường, một cái tủ quần áo đơn giản, thậm chí ngay cả một cái ghế đều không có, đây chính là tất cả trong phòng rồi.
Hơn nữa tia sáng trong nhà rất mờ, giống như là thời tiết mưa dầm, mang đến cho người ta một loại cảm giác kiềm chế và không dễ chịu.
Hà Tứ Hải nhìn về phía cửa sổ duy nhất, phát hiện toàn bộ thế giới mờ mịt, dường như bịt kín một tầng sương mù.
Cái này không kỳ quái, đây là giấc mộng của U U, mà tất cả những gì trong giấc mộng đều đến từ nhận thức của U U.
Mà tuổi của U U đang còn quá nhỏ, cho nên nhận thức đối với thế giới rất nông, lúc này mới tạo thành tình huống toàn bộ thế giới mơ hồ không rõ.
"Con cún con gâu gâu gâu..."
"Đây là mẹ nha, con phải gọi mẹ nha."
"Gâu gâu."
"Bảo bảo ngoan, mẹ lúc nào mới có thể trở về đây?"
...
U U vừa lầm bầm lầu bầu vừa chơi đùa chó con trên tay, vừa giống như là đang đợi người nào đó.
Đúng lúc này, trước cửa đột nhiên xuất hiện tiếng mở cửa.
Lộc U U lập tức quay đầu nhìn về phía cửa, ngừng thở, không dám có một cử động nào, nhìn rất là hồi hộp.
Sau đó liền thấy một người phụ nữ đẩy cửa đi vào từ ngoài.
"Mẹ..."
Vẻ mặt sốt sắng của Lộc U U chớp mắt chuyển thành mừng rỡ, nàng nhảy lên, chạy tới nhào vào trong lồng ngực của người phụ nữ.
Tuổi của người phụ nữ này cũng không lớn, khoảng tầm hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, ăn mặc một bộ đồng phục công nhân màu lam.
Trước ngực còn có cái thẻ tên, Hà Tứ Hải muốn nhìn rõ chữ phía trên, lại hoàn toàn mơ hồ, làm sao cũng không thấy rõ được.
Dung mạo của người phụ nữ còn rất đẹp, thế nhưng khó nén vẻ uể oải, chỉ thấy nàng khom lưng ôm lấy U U rồi hỏi: "Bảo bối, ở nhà có nhớ mẹ hay không?"
"Nhớ." U U bi bô nói.
"Nhớ chỗ nào?" Người phụ nữ hỏi.
"Chỗ này." U U chỉ chỉ vào bụng.
"Con là đói bụng rồi đúng không? Mẹ dẫn con đi ăn cơm." Người phụ nữ nói xong liền ôm U U đi ra ngoài cửa.
Hà Tứ Hải lúc này mới phát hiện, bên ngoài còn có một gian, gian phòng này tương đối ngổn ngang, xếp đầy đồ vật, còn có một cái kệ bếp rất đơn giản.
Nhưng mà ngay cả bếp gas đều không có, chỉ có một cái lò vi sóng.
Người phụ nữ đặt U U xuống trên chiếc ghế sô pha bên cạnh rồi nói với nàng: "Con ngồi ở đây chút, mẹ nấu mì sợi cho con."
“Được, U U thích ăn mì sợi." U U ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế sô pha, lớn tiếng nói.
"Có đúng không? Mẹ cũng rất thích ăn, mẹ còn mua cho U U mua một cái đùi gà, con ăn trước đi."
Người phụ nữ cầm một cái túi lên từ trên kệ bếp, quả nhiên bên trong có chân gà kho được bán ở các sạp ven đường.
U U cao hứng cầm ở trong tay gặm một miếng, mặt đầy hạnh phúc.
Người phụ nữ hôn một cái ở trên mặt U U rồi đứng dậy đi nấu mì cho U U.
Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng va chạm kịch liệt.
"Đi ra cho tôi, mẹ nó, tiện nhân, cô con mẹ nó đi ra cho tôi. Cô phá huỷ tôi, nghĩ như vậy là xong sao? Tôi đã nói với cô không xong..."
"Ầm ầm ầm..."
"Tiện nhân, cô con mẹ nó đi ra cho tôi, tôi biết cô trở về rồi, ông đây chơi chết cô, cô con mẹ nó..."
Ngoài cửa có một người đàn ông không ngừng đạp cửa và chửi bới, giống như là có thâm cừu đại hận gì đó.
U U kinh ngạc sững sờ, đùi gà trong tay rơi trên mặt đất, méo miệng, muốn khóc.
Người phụ nữ hỗn loạn đi tới, ôm nàng vào trong lòng, che miệng của nàng, nhỏ giọng nói: "U U ngoan, đừng sợ, đừng sợ, mẹ ở đây, mẹ ở đây, đừng lên tiếng, bên ngoài có người xấu..."
Hà Tứ Hải xuyên qua cửa, muốn nhìn một chút xem bên ngoài là người nào, lại phát hiện mình đã ở bên ngoài mộng cảnh.
Thì ra giấc mộng của U U chỉ có căn phòng lớn này.
------
Dịch: MBMH Translate