Tiếng đá cửa và chửi rủa bên ngoài cũng không có kéo dài quá lâu.
Một lát sau liền biến mất rồi, rất đột ngột, nhưng ai bảo đây là mơ đây, nhìn thế nào đều hợp lý, chuyện gì cũng đều có khả năng.
Mẹ nấu một nồi mì lớn.
Mẹ dùng chén lớn, U U dùng chén nhỏ.
"Ăn có ngon hay không?"
"Ngon ạ, mẹ nấu đều ngon." U U đáp lại mẹ bằng một gương mặt tươi cười.
"Ăn ngon thì con liền ăn nhiều một chút." Người phụ nữ sờ sờ đầu nhỏ của U U.
"Được, con muốn ăn một bát thật lớn." U U đưa tay ra hiệu.
Nhưng mà vừa mới dứt lời nàng liền "Nấc ~" một tiếng, một cái đùi gà lớn đã sắp lấp đầy bụng nhỏ của nàng rồi.
"Ha ha..." U U phát ra tiếng cười khúc khích xấu hổ.
"Đứa nhỏ ngốc."
"Ha ha, con là đứa nhỏ ngốc, mẹ là đại ngốc." U U vui vẻ nói.
Người phụ nữ nghe vậy thì sửng sốt một chút, sau đó lộ ra một nụ cười khổ sở: "Đúng, mẹ là đại ngốc, nếu không phải là bởi vì mẹ..."
Người phụ nữ nói xong liền bắt đầu trở nên khổ sở.
"Mẹ?"
Mộng cảnh vốn đang ung dung sinh động đột nhiên lại trở nên ngột ngạt.
"Mẹ..." Tinh thần nhỏ yếu của U U vô cùng mẫn cảm.
"Không có chuyện gì, ăn nhanh một chút đi." Người phụ nữ nở nụ cười rồi nói.
Từ góc độ của Hà Tứ Hải, có thể thấy cô gái này cười vô cùng cay đắng, rất miễn cưỡng.
Thế nhưng U U còn nhỏ cảm thấy mẹ nở nụ cười thì tâm trạng cũng trở nên tốt hơn, bầu không khí ngột ngạt trong phòng diệt hết, lại trở nên sinh động.
U U dùng dĩa nhỏ của mình cuốn mì lên ——
Cảnh tượng lại thay đổi lần nữa.
Hai mẹ con các nàng xuất hiện tại một trung tâm thương mại.
Bốn phía tràn đầy người đến người đi, nhưng mà gương mặt đều rất mơ hồ.
"Mẹ, mẹ, quần áo kia thật là đẹp."
U U nắm tay mẹ, ngước cổ nói với mẹ.
"Có đúng không? U U có thích không?"
"Hừm, thích, mẹ mặc vào nhất định sẽ rất đẹp." U U hưng phấn nói.
"Có đúng không? Vậy chờ U U lớn rồi, mặc vào nhất định sẽ càng đẹp nha."
"Ha ha, U U xinh đẹp giống như mẹ." U U cao hứng nói.
Người phụ nữ nghe vậy khẽ cười một tiếng, ôm nàng lên.
"Đợi lát nữa chúng ta sẽ đi xem quần áo cho trẻ em, trời đã sáng, mẹ sẽ mua cho bảo bảo vài bộ quần áo đẹp có được hay không?"
"Được —— "
"Tiện nhân, cuối cùng cũng để tôi tìm được cô rồi, nhìn xem cô còn trốn được ở đâu nữa."
Bỗng nhiên có một bàn tay cực kỳ lớn duỗi ra từ bên cạnh, vỗ vào trên ót của người phụ nữ.
Người phụ nữ lảo đảo một cái thiếu chút ngã chổng vó, U U trong lòng đều thiếu chút bị văng ra ngoài.
Nàng sợ đến chảy cả mồ hôi lạnh.
U U sửng sốt một chút, sau đó oa một tiếng rồi khóc lớn lên.
Ở bên trong thị giác của U U, một gương mặt dữ tợn của một người đàn ông xuất hiện ở trước mắt nàng.
"Ba ba, không được đánh mẹ." U U vừa khóc lóc vừa nói.
"Ai là ba của mày, đều là tiện nhân kia hại tao, hại tao mất đi công việc, hại tao vợ con ly tán, còn có con vật nhỏ mày nữa, lúc trước đã bảo là không muốn mày rồi, đều là do tiện nhân kia. Mày còn có mặt mũi gọi tao là ba..." Người đàn ông kia lớn tiếng mắng chửa.
Nói xong đưa tay muốn đánh về phía U U.
Người phụ nữ hét lên một tiếng, đưa tay cản người đàn ông lại, sau đó vội vàng buông U U ra rồi bảo vệ ở trong lòng.
"Tiện nhân, cô còn dám đánh trả..."
Người đàn ông lao lên đấm đá giống như là phát rồ.
"Ồ, sao anh lại đánh người như thế?" Lúc này bên cạnh có người chất vấn.
"Nàng là tiểu tam." Người đàn ông lớn tiếng rống giận.
"Tôi không phải." Người phụ nữ ôm U U hét to.
U U lén lút nhìn lại từ khe hở qua cánh tay của mẹ mình.
U U nghẹn ngào, trên gương mặt nhỏ nhắn đầy mặt chờ đợi, chờ đợi có người có thể giúp đỡ, nhưng mà lại không có một người nào duỗi tay ra giúp đỡ.
Tất cả gương mặt vốn đều mơ hồ đều biến thành sắc mặt lạnh lùng.
"Tôi không phải..."
"Tôi không phải..."
...
Người phụ nữ bảo vệ con gái ở trong ngực cũng không đánh trả nữa, chỉ không ngừng mà lặp lại một câu nói này.
Mà bầu không khí lúc này có vẻ vô cùng đè nén, nhiệt độ dường như đều giảm xuống rất nhiều, một loại tâm tình bi thương lan tràn khắp bốn phía.
Hà Tứ Hải biết, bởi vì đây là mộng cảnh của U U cho nên nó sẽ bị ảnh hưởng bởi tâm trạng của U U, sau đó biểu đạt ra thông qua mộng cảnh.
Hà Tứ Hải thở dài một tiếng rồi nói: "Làm sao có thể động thủ đánh người như vậy chứ?"
Giọng nói vốn không tồn tại của hắn đột nhiên cắm vào, khiến cho toàn bộ mộng cảnh bắt đầu run rẩy, có dấu hiệu sụp đổ.
Nhưng vào lúc này, Hà Tứ Hải giơ cây dù đỏ trong tay lên, một con rắn quái dị xuất hiện ở bên ngoài mộng cảnh.
Nó cuộn bong bóng mộng cảnh này lại vào trong thân thể, làm cho bong bóng mộng cảnh vốn sắp tan vỡ ổn định lại một lần nữa.
U U nghi hoặc mà nhìn bốn phía, sau đó phát hiện không còn thấy ba đánh mẹ nữa, người xung quanh đều lộ ra nụ cười hiền hòa.
"Bảo bối, mẹ dẫn con đến sân chơi phía trước chơi đùa có được hay không?" Đúng lúc này, mẹ cúi đầu rồi nói với nàng.
U U ngây ngốc nhìn người "Mẹ" này, sau đó ngơ ngác mà gật gật đầu.
Mẹ lại ôm lấy nàng một lần nữa, sau đó mang nàng ra khỏi trung tâm thương mại.
U U tò mò đánh giá bốn phía, không nhìn thấy một chút quen thuộc nào, đây là chỗ nào vậy?
Trên gương mặt nhỏ nhắn của nàng hơi nghi hoặc một chút.
Nhưng mà rất nhanh một chút nghi hoặc này đã bị nàng quên hết đi.
Bởi vì các nàng đi tới một sân chơi to lớn.
Bánh xe đu quay cao lớn, tàu lượn siêu tốc như ong mật nhỏ...
Còn có tàu lửa nhỏ Thomas, cái chén lớn vòng tới vòng lui, ngựa gỗ lớn không ngừng xoay tròn...
Mẹ dẫn nàng đi cưỡi con ngựa cao lớn, ngồi trên xe lửa nhỏ không ngừng kêu ô ô ô, còn có cái chén lớn không ngừng vòng tới vòng lui...
"Ha ha..."
U U phát ra tiếng cười vui sướng.
Ánh mặt trời chính là đẹp như vậy, trời chính là xanh như vậy...
Tiếng cười của nàng truyền đi rất xa, cắt ngang bầu trời, truyền ra bên ngoài mộng cảnh, truyền tới trong hiện thực.
Trong hiện thực, Hà Tứ Hải thu hồi dù trong tay.
Nhìn khóe miệng U U ngậm lấy nụ cười, cho dù là đang ngủ say đều cười ra tiếng, hắn thở phào một cái, sau đó đi ra ngoài.
Tìm đến một khối đất nặn của Đào Tử, tiện tay nặn mấy cái, hình tượng người phụ nữ trong mộng của U U rất nhanh đã xuất hiện ở trước mắt hắn.
Tôn Hỉ Anh nói kỹ thuật thủ công của nàng rất khá, xem ra cũng không có khoác lác.
Nghĩ tới đây, Hà Tứ Hải bỗng nhiên lại sửng sốt, nhìn bàn tay của mình một chút.
Có lẽ Tôn Hỉ Anh là dùng phương pháp này để hắn nhớ kỹ nàng.
Hà Tứ Hải lộ ra vẻ tươi cười, lắc lắc đầu, sau đó tìm một cây tăm, cầm con rối hình người trên tay rồi tu sửa cẩn thận một hồi, như vậy sẽ càng giống hơn.
Sau đó, hắn lấy điện thoại di động ra chụp một tấm hình rồi gửi cho Đinh Mẫn.
Nhưng mà đã giúp nhiều quỷ như vậy, làm sao lại không học được kỹ năng hội họa đây?
Không đúng, thật sự từng có, đối tượng Quách Quỳ của Vương Tiểu Ninh chính là kỹ năng hội họa.
Nhưng mà ——
Một lời khó nói hết, liền không nói nữa.
"Chờ chút." Đúng lúc này, Đinh Mẫn trả lời tin nhắn.
"Không vội, ngày mai lại giúp cũng được, nhưng mà đã muộn như vậy rồi làm sao còn không nghỉ ngơi?" Hà Tứ Hải hỏi.
"Bên trong cục có chút công việc, tan tầm hơi muộn, tôi đang chuẩn bị đi ngủ đây." Đinh Mẫn nói.
"Vậy thì không làm phiền cô nghỉ ngơi nữa, chúc ngủ ngon."
Nhưng mà sau khi hắn gửi tin nhắn này, cũng không lập tức nhận được tin nhắn đáp lại của Đinh Mẫn.
Mà là qua một hồi lâu, hắn mới nhận được một tin.
"Chúc ngủ ngon."
------
Dịch: MBMH Translate