"Mẹ ơi."
U U dụi dụi con mắt, từ trên giường ngồi dậy.
Không nghe thấy đáp lại, nàng nghi hoặc mà nhìn xung quanh.
Những thứ xa lạ trước mắt khiến nàng sững sờ một hồi lâu.
Sau đó miệng nhỏ xẹp xuống, U U bật khóc lên.
"Mẹ ơi ... Ô ô ... Mẹ ơi ..."
Đào Tử đang ngủ ở bên cạnh bị tiếng khóc của nàng đánh thức.
Nàng cũng vươn mình ngồi dậy, dụi dụi con mắt, nhìn U U đang rơi nước mắt ở bên cạnh.
Đưa tay liền đem nàng ôm vào trong lòng.
"Em gái nhỏ, đừng khóc nha, đừng khóc nha, ba chị đã đáp ứng hôm nay sẽ giúp em tìm mẹ, rất nhanh có thể gặp lại mẹ của em rồi, ba chị nhưng rất lợi hại đấy ..."
Lúc này, Hà Tứ Hải ở phía ngoài nghe thấy tiếng khóc cũng đi vào.
Nhưng mà U U đã ngừng khóc, chỉ là không thút thít.
Đại khái là bởi vì thói quen, khóc một lúc, sau khi tỉnh táo hoàn toàn, liền tốt hơn.
Nhưng trông nàng vẫn rất không vui vẻ lắm.
"Yên tâm, hôm nay nhất định sẽ giúp con tìm được mẹ." Hà Tứ Hải an ủi.
Trên mặt U U lúc này mới lộ ra một chút vui vẻ.
Hà Tứ Hải rút ra một tờ giấy, giúp cô đem nước mắt đầy trên mặt lau đi.
Sau đó lúc này mới nói với Đào Tử: "Con giúp U U mặc quần áo tử tế, xong rồi thì ra ăn sáng."
"Được ạ." Đào Tử đồng ý, nhận nhiệm vụ lớn lao và thiêng liêng này.
"Em biết cách tự mặc đồ." U U nhỏ giọng nói.
"Không, em không biết ..." Đào Tử một tay bịt miệng của nàng.
Em biết mặc, làm sao chị có thể hoàn thành được nhiệm vụ cao cả và thiêng liêng của mình chứ.
Hà Tứ Hải không có để ý các nàng, đi ra khỏi phòng, đi chuẩn bị đồ ăn sáng.
Lúc này Đồng Đồng cũng từ trong Phượng Hoàng tập chạy ra.
"Chào buổi sáng." Nàng hướng về Hà Tứ Hải chào hỏi.
Sau đó nhìn xung quanh một chút, không thấy các em nhỏ đâu.
"Mấy đứa nhỏ vừa mới rời giường." Hà Tứ Hải chỉ chỉ phòng ngủ.
"Tôi đi xem mấy đứa nhỏ." Đồng Đồng nói xong chạy vào phòng.
Hà Tứ Hải tiếp tục trở về nhà bếp.
Đợi hắn làm bữa sáng xong đi ra, phát hiện Đào Tử với U U đã mặc quần áo xong, chưa kể ngay cả bím tóc cũng đã được tết tốt.
Hơn nữa, mái tóc của Đào Tử được chải đuôi ngựa rất tinh tế.
Về phần U U, bởi vì mái tóc hơi ngắn, cho nên chải kiểu tóc giống của Đào Tử trước kia, hai bên trái phải, hai bím tóc ngắn, trông rất ngộ nghĩnh.
Không cần phải nói, đây chắc chắn không phải do bọn nhỏ tự mình chải.
"Là chị Đồng Đồng giúp các con chải tóc sao?" Hà Tứ Hải hỏi.
Đào Tử gật đầu một cái nói: "Chị Đồng Đồng rất giỏi, thật là lợi hại ạ."
Đồng Đồng được nàng thổi phồng đến mức cũng có chút ngượng ngùng.
"Con đã đánh răng, rửa mặt chưa?" Hà Tứ Hải hỏi tiếp.
Đào Tử:...
Chỉ lo vui vẻ với kiểu tóc của mình, mà hoàn toàn quên mất việc quan trọng nhất phải làm khi mới thức dậy.
Bà nội lúc này cũng đã rời giường, đi ra từ bên cạnh.
Đợi đến lúc Hà Tứ Hải mới vừa ăn sáng xong, Huyên Huyên đã đến.
Ngoài ra, Lưu Vãn Chiếu cũng đi theo phía sau nàng.
Nhưng mà, Hà Tứ Hải bị trạng thái của Lưu Vãn dọa sợ hết hồn.
Vẻ mặt cô tiều tụy, ngáp dài mấy cái.
"Em làm sao vậy?" Hà Tứ Hải giật mình hỏi.
Nhìn bộ dạng của nàng, giống như là cô ấy thức cả đêm không ngủ vậy.
"Này còn không phải nên hỏi con bé này sao." Lưu Vãn Chiếu trừng mắt liếc nhìn Huyên Huyên đang tràn đầy năng lượng ở bên cạnh.
"Huyên Huyên làm sao vậy?" Hà Tứ Hải vô cùng kinh ngạc hỏi.
"Con bé này, tối hôm qua không biết làm sao, giống như là ăn thịt gà hưng phấn, một buổi tối không ngủ, hát gào gào liên tục, đầu tiên là làm cho ba mẹ không thể ngủ, tiếp lấy lại chạy đến phòng của em ..."
......
"Mẹ, mẹ có thể kể chuyện cho con nghe được không?" Huyên Huyên nằm ở trên giường, mắt mở thật to nói với Tôn Ngọc Dao ở bên cạnh.
"Đã gần mười một giờ rồi, con còn chưa ngủ sao?"
"Con không ngủ được, mẹ kể chuyện cho con nghe đi, nói không chắc con liền ngủ mất."
"Được rồi ..." Tôn Nhạc Giao bất đắc dĩ nói.
"Ngày xưa, có một con thỏ nhỏ ..."
Tôn Nhạc Giao kể chuyện xong, chính mình cũng nhanh ngủ rồi, thế nhưng ánh mắt của Huyên Huyên vẫn như trước trợn trừng lên, không chút nào buồn ngủ
"Mẹ, mẹ lại kể chuyện cho con nghe nữa đi." Huyên Huyên nói.
"Nhưng mà mệt rồi, con nói ba kể chuyện cho con nghe đi." Tôn Nhạc Giao ngáp một cái nói.
"Nhưng mà ba đã ngủ rồi."
"Đánh thức hắn ..."
"Cách đây rất lâu, có một con thỏ nhỏ ..."
Lưu Trung Mưu bị mạnh mẽ đánh thức dậy, kể chuyện với khuôn mặt ngái ngủ.
"Ba ba, ba ba, sau đó thì sao?"
"Sau đó ... Sau đó ... Vù vù ..."
"Ba ba, ba ba, câu chuyện còn chưa kể xong mà."
"Nhưng mà bây giờ mấy giờ rồi, đã đến giờ đi ngủ rồi, hơn nữa ba cũng buồn ngủ lắm rồi."
"Nhưng mà con chưa có buồn ngủ, con muốn ba kể chuyện cho con nghe, yêu ba nha, ân sao ..." Huyên Huyên hôn lên má hắn một nụ hôn thật vang.
Lưu Trung Mưu dường như được tiêm máu gà vậy, hắn dường như đã tỉnh táo lại.
Mạnh mẽ mở mắt ra, tiếp tục kể chuyện xưa cho con gái nghe.
Thế nhưng rất nhanh sẽ không địch lại thân thể đồng hồ sinh vật, lại bắt đầu mệt rã rời, cuối cùng âm thanh càng ngày càng nhỏ, cuối cùng không có âm thanh.
"Ba ba, ba ba, sau đó thì sao?"
"Sau đó ba muốn đi ngủ rồi, ba thực sự quá buồn ngủ."
"Nhưng mà con không buồn ngủ, con muốn nghe kể chuyện."
"Ba nghĩ chị con hẳn là yêu con hơn, vù vù ..."
Huyên Huyên nhìn mẹ đã ngủ say, lại nhìn ba đã ngủ say, sau đó ngồi dậy ——
"Chị ơi, chị em yêu chị nha ..." Lưu Vãn Chiếu đang ngủ say bị cô mạnh mẽ lay dậy.
"Chị biết rồi, hơn nửa đêm, em không ngủ chạy đến trong phòng chị làm gì?"
"Bởi vì em quá yêu chị, cho nên em muốn cùng ngủ với chị."
"Thật không? Đến đó đi." Lưu Vãn Chiếu vén chăn lên, để cho cô đi vào.
Huyên Huyên lập tức trượt vào ổ chăn, chui vào trong lòng Lưu Vãn Chiếu.
"Ngủ đi." Lưu Vãn Chiếu đang rất buồn ngủ nhỏ giọng thầm thì nói.
"Nhưng mà em không ngủ được, em muốn nghe kể chuyện." Huyên Huyên nói.
"Bây giờ là mấy giờ rồi, em còn muốn nghe kể chuyện gì?" Lưu Vãn Chiếu mơ màng hỏi.
"Thời gian còn sớm, em vẫn chưa buồn ngủ." Huyên Huyên lập tức nói.
"Tên nhóc lừa đảo, còn sớm mới là lạ, mau ngủ đi, nếu không em kể chuyện xưa cho chị nghe, hoặc là hát một bài." Lưu Vãn Chiếu mơ màng ở trên mặt cô khẽ hôn một cái.
Cô vốn muốn cho con bé nghe mệt mỏi, hát mệt mỏi vậy thì sẽ buồn ngủ.
Nhưng rất nhanh, côn phát hiện mình hoàn toàn sai rồi.
Đứa nhỏ này dường như có rất nhiều tinh lực, đầu tiên là kể chuyện xưa, tiếp lấy lại hát.
Sau khi kể chuyện với hát xong lại cảm thấy khát, muốn uống nước nước.
Uống xong nước lại tiếp tục kể chuyện, hát.
Sau đó bởi vì uống nước quá nhiều phải đi tiểu.
Đái xong lại cảm thấy khát tiếp tục uống nước.
Uống xong tiếp tục kể chuyện xưa ...
Như thế nhiều lần.
Lưu Vãn Chiếu là bị cô giằng co một đêm cơ bản là không ngủ được.
Nhưng mà Huyên Huyên vẫn như trước tinh thần sáng láng, sáng sớm bò lên giường, nhảy nhót liên hồi.
"Con bé đây rốt cuộc là làm sao vậy? Không việc gì chứ?"
Mặc dù bị giằng co một đêm, thế nhưng Lưu Vãn Chiếu vẫn là lo lắng em gái xảy ra vấn đề gì.
"Không có chuyện gì, con bé rất tốt, anh nghĩ tối hôm nay con bé nên khôi phục bình thường, không còn sức lực hưng phấn này đâu." Hà Tứ Hải cười nói.
Trong lòng hắn suy đoán, nhất định là do cơm ba ba ăn ở m Phủ, khiến cho con bé đầy người tinh lực không có chỗ nào phát tiết.
"Vậy thì tốt, nếu tối hôm nay còn giống như vậy, em thật sự là gánh không được nữa rồi." Lưu Vãn Chiếu ngáp một cái nói.
"Không được thì hôm nay xin nghỉ đi." Hà Tứ Hải nói.
"Không được, vừa mới nghỉ hai ngày rồi, hôm nay thật sự không thể xin nghỉ được nữa." Lưu Vãn Chiếu nói.
Thế là cô chỉ có thể lê tấm thân mệt mỏi đi đến trường học.
Nhưng mà bởi vì có thần lực trong lông vũ Thiên tẩm bổ, tiết học đầu tiên của buổi sáng sau khi kết thúc, cô liền hoàn toàn khôi phục lại, tinh thần đã trở nên tốt hơn.
------
Dịch: MBMH Translate