Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1037 - Chương 1037: Bạch Gia.

Chương 1037: Bạch Gia. Chương 1037: Bạch Gia.

Sáng sớm đưa Đào Tử với Huyên Huyên đến trường xong, trên đường về thì gặp được Hoàng Mao.

"Thần Tiên đại nhân, Thần Tiên đại nhân, giúp tôi một chút, trễ nữa liền không còn kịp." Quỷ Hoàng Mao vẻ mặt cầu xin mà nói.

Hà Tứ Hải nhìn về phía Uyển Uyển, U U với Đồng Đồng bên cạnh.

Khá lắm, hắn bỗng nhiên cảm giác mình thật giống như là thành đoàn trưởng đội nhi đồng vậy.

Làm sao toàn bộ giao thiệp đều là nhi đồng chứ.

Hắn nhìn các nàng, các nàng cũng nhìn hắn.

"Đồng Đồng, nếu không cô mang U U về Phượng Hoàng tập trước đi?" Hà Tứ Hải hướng về Đồng Đồng nói, nàng có thể xem là người lớn trong ba người ở đây rồi.

"Vậy còn em gái Uyển Uyển thì sao?"

"Con bé đi cùng với tôi."

"Vậy chúng tôi cùng đi với anh được không?" Đồng Đồng lập tức nói.

U U bên cạnh không biết xảy ra chuyện gì, chỉ là theo chân ngây ngốc gật đầu.

"Vậy được, cùng nhau đi." Hà Tứ Hải nói.

Sau đó để Hoàng Mao đi phía trước dẫn đường.

"Thần Tiên đại nhân, có thể đi tới chỗ ba mẹ tôi trước không?" Hoàng Mao xoa xoa tay thấp thỏm hỏi.

"Ồ? Tại sao?"

"Kỳ thực ba mẹ tôi đối với bạn gái của tôi rất tốt, có bọn họ khuyên bảo bạn gái của tôi, khả năng lớn hơn một chút." Hoàng Mao nói.

Điều này cũng đúng, hơn nữa bản thân chuyện này cũng có quan hệ với cha mẹ hắn, dù sao con cái sau này cũng cần bọn họ chiếu cố.

"Vậy được, vậy chúng ta đi gặp ba mẹ của cậu trước." Hà Tứ Hải nói.

Hoàng Mao nghe vậy, vẻ mặt lúc này mới lộ ra vui mừng dẫn đường cho mọi người.

Hoàng Mao tên thật là Bạch Hoa Trung, năm nay hai mươi bảy tuổi.

Nhưng mà bởi vì cha mẹ hắn sinh sớn, cho nên năm nay vẫn chưa tới năm mươi tuổi, hai người kinh doanh buôn bán nhỏ ở chợ đầu mối, điều kiện gia đình cũng tạm ổn.

Vốn dĩ tháng ngày trải qua đều rất tốt, đợi con trai lập gia đình, sau đó đem chuyện làm ăn giao lại cho vợ chồng son, hai người bọn họ có thể quang vinh về hưu, sau đó an hưởng tuổi già.

Nhưng mà con trai đột nhiên mất, cả nhà nói sụp đổ cũng không quá đáng chút nào.

Hai vợ chồng già chỉ có một đứa con trai, vì vậy cái chết của con trai đối với bọn họ là một đả kích rất lớn, cửa hàng trên căn bản đã đóng một nữa.

Hai người vẫn luôn nằm ở trong trạng thái hốt hoảng, thường xuyên tính toán sai.

Sáng sớm hôm nay cũng là như thế, tuy rằng mở tiệm, nhưng mà hai vợ chồng làm thế nào cũng không lấy được tinh thần, ngơ ngác mà ngồi ở trước cửa, khay chứa đồ bừa bộn cũng chẳng buồn thu dọn.

Hàng xóm xung quanh lo lắng cho hai người họ, lại đây cùng bọn họ trò chuyện vài câu, nhưng thấy bọn họ mười câu có tám câu cũng sẽ không đáp lại, nên cũng chỉ có thể lắc đầu thở dài trở lại lo chuyện của nhà mình.

"Ông chủ, bấm móng tay này bán như thế nào?" Có khách tới cửa hỏi.

Nhưng là hỏi nửa ngày, cũng không thấy ai trả lời, chỉ có thể nhỏ giọng chửi một câu đổi tiệm tiếp theo.

Trên thực tế hai vợ chồng đều ở trong cửa hàng.

Đúng lúc này, mẹ của Bạch Hoa Trung là Trần Bình chợt hướng về cha của Bạch Hoa Trung là Bạch Hải Dương nói: "Ông có biết chị đại trên mạng không?"

Bạch Hải Dương sửng sồ ngồi ở chỗ đó rốt cuộc đã có một chút phản ứng, nghi hoặc hỏi: "Chị đại gì?"

"Chính là chị đại Thịnh Hải Lâm, sau khi con gái chị ấy qua đời, chị ấy đã sinh ra hai cặp song sinh nhờ phẫu thuật ống nghiệm, chúng rất đẹp."

"Bà đã bao nhiêu tuổi rồi, đừng nghĩ đến chuyện đó nữa." Bạch Hải Dương nghe vậy nhíu mày nói.

"Lớn tuổi thì làm sao? Chị đại 60 tuổi cũng có thể, tôi năm nay chưa tới 50 tuổi, làm sao lại không thể?" Giọng nói của Trần Bình trở nên sắc bén rất nhiều.

Bạch Hải Dương nghe vậy trầm mặc không nói.

Trần Bình đại khái cũng nhận ra được chính mình quá mức kích động, thế là giọng nói lại chậm lại rất nhiều.

"Mấy ngày nay, tôi vẫn luôn đang suy nghĩ cái vấn đề này, tôi cảm thấy thân thể tôi vẫn được, chúng ta tuổi cũng không tính là lớn ..."

"Bốn mươi chín, cùng năm mươi có gì khác nhau? Tôi sợ thân thể bà gánh không được, tiểu Trung đã không có, bà nếu như lại ..."

Bạch Hải Dương bỗng nhiên muốn hút điếu thuốc, nhưng mà hắn đã cai thuốc rất nhiều năm rồi.

"Không có chuyện gì đâu, thân thể của tôi chính tôi hiểu rõ."

"Nhưng khi đứa nhỏ lớn hơn một chút, chúng ta cũng đã già rồi, đến lúc đó hắn phải có phụ trách chiếu cố chúng ta, phải hay không ..."

"Không sao đâu, chúng ta có thể đến viện dưỡng lão."

Bạch Hải Dương nghe vậy có phần do dự.

"Vẫn là nên suy nghĩ cân nhắc thật kỹ."

"Chú, cô ..." Đúng lúc này, bên ngoài cửa hàng truyền đến giọng nói của một người phụ nữ.

Hai vợ chồng Bạch Hải Dương nghe vậy lập tức đứng dậy.

Giọng nói này bọn họ quen đến không thể quen thuộc hơn rồi, người tới chính là bạn gái của con trai bọn họ là Bành Linh Lệ.

Hai vợ chồng Bạch Hải Dương rất hài lòng cô hai này, người lớn hai bên cũng đã gặp mặt, ngày cưới cũng đã được ấn định, đáng tiếc ...

Hai người đi ra bên ngoài cửa, quả nhiên nhìn thấy một cô gái gầy gò đứng ngoài cửa mang một ít đồ tới.

"Linh Lệ ..." Hai vợ chồng nhìn thấy cô rất vui, vội vàng tiến lên nghênh tiếp.

Thế nhưng rồi lại cảm thấy có chút khiếp đảm, cảm giác không có cách nào đối mặt với cô.

Bởi vì là con trai của bọn họ có lỗi với cô trước.

Cũng sắp kết hôn rồi, còn ở bên ngoài làm loạn.

"Chú, cô."

Trái lại, Bành Linh Lệ rất bình tĩnh mà gọi hai người một tiếng, không nhìn ra điều gì khác thường.

"Linh Lệ, hôm nay tại sao không đi làm?"

Thực sự không có gì để nói, Trần Bình chỉ có thể tùy tiện tìm đề tài.

"Ừm, thân thể con không được khỏe, đợi lát nữa đến bệnh viện, vừa vặn tiện đường tới thăm hai người một chút." Bành Linh Lệ nói.

"Không thoải mái, chỗ nào không thoải mái? Có không nghiêm trọng không?" Trần Bình nghe vậy vội vàng kéo tay Bành Linh Lệ, lo lắng hỏi.

"Không có chuyện gì, sẽ ổn thôi, cô đừng lo lắng." Bành Linh Lệ nói.

"Đi vào nhà rồi nói." Bạch Hải Dương ở bên cạnh nói.

"Đúng, đúng, con xem cô này." Trần Bình vội vàng đưa Bành Linh Lệ vào trong nhà.

"Cô à, cái này con mua cho chú với cô ..."

Vào phòng, Bành Linh Lệ đem đồ vật để trên bàn bên cạnh.

"Cũng không phải người ngoài, đến còn mang đồ làm gì? Con mang về để mình ăn đi." Trần Bình vội vàng nói.

"Không, không cần, chú, cô ..."

Bành Linh Lệ cắn môi một cái, bộ dạng ấp a ấp úng.

"Con à, cô biết là tiểu Trung nhà cô có lỗi với con, nhưng mà hắn hiện tại người đã không còn, đừng nói những thứ này, nhưng mà côn vẫn luôn coi con là con gái, con có lời gì cứ việc nói thẳng." Trần Bình lôi kéo tay Bành Linh Lệ nói.

"Cô à ... Qua mấy ngày con phải đi đến nơi khác công tác, về sau ... Về sau con không thể tới thăm cô với chú được nữa." Bành Linh Lệ mở miệng nói.

Trần Bình với Bạch Hải Dương nghe vậy liếc mắt nhìn nhau, không biết Bành Linh Lệ là có ý gì .

"Không sao đâu, con bận công việc, thân thể chú với cô cũng khỏe, cũng không cần ai trông coi, Linh Lệ, cô nói con nghe, con còn trẻ, lại tìm người tốt hơn so với cái tên hỗn đản nhà cô, cô với chú con cũng chúc con hạnh phúc ..." Trần Bình nói xong lời cuối cùng có phần nghẹn ngào.

"Chú, cô ..."

Nghe thế, Bành Linh Lệ cũng đã hiểu, hai vợ chồng Bạch Hải Dương đã biết ý của cô, trong lòng cũng khỏi buồn khổ.

Nhưng mà Bành Linh Lệ rất nhanh nhớ tới cái gì, lau nước mắt nói: "Cô, chú, hai người bảo trọng thân thể, con đi trước."

Nói xong cũng vội vã đi ra ngoài.

Hai vợ chồng đi tới cửa, nhìn bóng lưng Bành Linh Lệ rời đi, ai cũng không nói chuyện.

Bọn họ biết, sau chuyến đi này Bành Linh Lệ cũng sẽ không tới nữa.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment