Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1038 - Chương 1038: Cha Mẹ.

Chương 1038: Cha Mẹ. Chương 1038: Cha Mẹ.

"Chúng ta về nhà thôi." Bạch Hải Dương trực tiếp xoay người trở về trong cửa hàng.

Sau đó chuẩn bị thu dọn đồ đạc đóng cửa về nhà.

Trần Bình cũng đi theo xoay người trở về trong cửa hàng, cũng không nói gì, bà hiện tại cũng không có tâm trạng mở cửa hàng.

Hai người đem sạp hàng phía ngoài cất đi, sau đó cứ như vậy tay không trở về nhà.

Đồ vật gì cũng không mang, ngay cả đồ Bành Linh Lệ mang tới để lên bàn, bọn họ cũng không động vào.

Cửa hàng của bọn họ ở chợ đầu mối Hợp Châu, lúc trước phòng ở cũng mua ở gần đây, khoảng cách không phải xa lắm, nên bọ họ trực tiếp đi bộ về.

Về đến nhà còn chưa tới mười giờ, lúc này làm bữa trưa cũng còn sớm.

Bạch Hải Dương ở trên ghế sa lon ngồi xuống.

Trần Bình về trong phòng ngủ.

Thế nhưng không bao lâu, Bạch Hải Dương chỉ nghe thấy Trần Bình ở trong phòng nhỏ giọng nghẹn ngào.

Thế nhưng Bạch Hải Dương cũng không hề lập tức đứng dậy đi an ủi.

Chính là như vậy dựa vào ở trên ghế sa lon, nhìn trần nhà màu trắng, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Thế nhưng tiếng khóc của Trần Bình lại không hề có dấu hiệu dừng lại, cứ tiếp tục khóc.

Thẳng đến khi Bạch Hải Dương có phần không kiên nhẫn, lúc này mới đứng dậy đi đến cửa phòng nói: "Đừng khóc."

"Có thể không khóc sao? Linh Lệ cũng đi rồi." Trần Bình đau lòng nói.

"Không đi thì còn có thể làm gì chứ? Chẳng lẽ lại để cho bé phải thủ tiết cho con trai mình? Hơn nữa, chúng nó còn chưa có kết hôn mà."

"Nhưng là ... Nhưng là ... Tiểu Trung mới mất chưa được bao lâu." Trần Bình khổ sở nói.

"Cái này không phải đều là lỗi con trai bà sai, nếu như nó không chết, tôi cũng sẽ đánh chết nó."

Vừa nghĩ tới con trai bởi vì tình sát, Bạch Hải Dương liền cảm thấy tức giận.

"Cha, sao cha lại hung dữ như vậy chứ? Con nhưng mà là oan uổng mà?"

"Oan uổng, con hơn nửa đêm cùng với con gái người ta đi bar, cô nam quả nữ, còn có thể oan uổng con sao, con cùng biết bản thân cũng sắp kết hôn rồi ... Không ... Không ..."

Phẫn nộ trên mặt Bạch Hải Dương trong nháy mắt do nổi giận chuyển thành giật mình, lúc sau giật mình chuyển thành kinh ngạc.

"Con trai?" hắn khó có thể tin hỏi.

Mà Trần Bình ngồi ở trong phòng cẩn thận nghẹn ngào cũng nghe thấy được.

Nghi hoặc mà đứng dậy đi ra, sau đó bà cũng sững sờ.

Bà thấy con trai đang đứng ở trong phòng khách, cười đùa tí tửng mà nhìn bọn họ.

Trần Bình cho là mình bị hoa mắt, xoa xoa con mắt, nhưng mà người trước mắt cũng không hề biến mất.

"Tiểu Trung?" Trần Bình thăm dò hỏi.

"Mẹ." Bạch Hoa Trung run rẩy gọi một tiếng.

"Con trai tôi." Trần Bình vọt thẳng lên, đem Bạch Hoa Trung ôm vào trong lòng.

Khóc đến thở không ra hơi, nhưng mà vóc dáng bà so với Bạch Hoa Trung thấp hơn, nước mắt nước mũi bôi đầy trước ngực Bạch Hoa Trung.

Mà lúc này Bạch Hải Dương cũng đi lên, hắn không khóc.

Chỉ là đưa tay chạm vào người Bạch Hoa Trung, thậm chí còn dùng sức giật mạnh lỗ tai hắn.

"Ai A, cha, đau, cha nhẹ chút."

Hắn nói chưa dứt lời, liền nhắc nhở Bạch Hải Dương, hắn liền cho Bạch Hoa Trung một cái tát tai thật mạnh.

"Cha, cha làm gì vậy?"

Bạch Hoa Trung đột nhiên bị tát một cái, cũng có chút tức giận, nhưng mà khì nhìn thấy vẻ mặt đau buồn của Bạch Hải Dương, hắn đã không còn tức giận nữa.

Nhưng là bởi vì một tát này, Trần Bình đang đắm chìm trong bi thương cũng phản ứng lại.

Đầu tiên bà quay người lại đem Bạch Hải Dương đẩy ra, lớn tiếng chất vấn: "Ông nổi điên cái gì."

"Mẹ, mẹ ... Không có chuyện gì, không có chuyện gì, đều là con không tốt, đều là con không tốt ..."

Nhìn vẻ mặt kích động của Trần Bình, Bạch Hoa Trung vội vàng ôm vai bà lại.

"Con trai?" Trần Bình lúc này mới phục hồi lại tinh thần, đồng thời lộ ra vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc.

"Mẹ, là con, mẹ không sao chứ?" Bạch Hoa Trung nói.

"Mẹ rất tốt, nhưng là, nhưng là tại sao con ..."

"Chuyện này đợi lát nữa lại giải thích, bây giờ phải nhanh đi tìm Linh Lệ." Bạch Hoa Trung vội vàng nói.

"Linh Lệ? Sáng nay con bé có ghé qua, nói phải đi tới nơi khác làm việc, về sau không tới nữa, chúng ta sao lại không biết chứ, con bé chính là không muốn sau này qua lại nữa."

Nhìn thấy con trai, mặc dù trong lòng vẫn còn nghi hoặc, thế nhưng nói tới con dâu chưa qua cửa, không khỏi lại bắt đầu có chút bất mãn.

"Cô ấy còn nói cái gì?" Bạch Hoa Trung vội vàng hỏi tới.

"Con bé không nói gì, à, đúng rồi, con bé nói thân thể không thoải mái, chuẩn bị đi đến bệnh viện." Trần Bình nghi hoặc hỏi.

"Cái gì? bệnh viện? Mau ngăn cô ấy lại." Bạch Hoa Trung nghe vậy nhất thời cuống lên.

Hắn biết tính cách Bành Linh Lệ, nhất định là đi nạo thai rồi.

"Tại sao?"

"Cô ấy có, cô ấy có."

"Có, có gì chứ?" Trần Bình không hiểu.

Ngược lại, Bạch Hải Dương ở bên cạnh phản ứng lại, lập tức kích động hỏi: "Con nói là con bé có thai rồi?"

"Đúng, cô ấy có thai rồi, bây giờ cô ấy đang đến bệnh viện để phá thai." Bạch Hoa Trung vội vàng nói.

"..." Hai vợ chồng nghe vậy là vừa mừng vừa sợ.

Sau đó phản ứng lại, bây giờ còn không phải là lúc để vui mừng, trước tiên phải ngăn cản Bành Linh Lệ mới được.

"Nhưng mà, không biết con bé đi bệnh viện nào." Trần Bình vỗ tay, vẻ mặt lo lắng.

"Con biết." Bạch Hoa Trung nói: Những ngày qua hắn vẫn luôn đi theo phía sau Bành Linh Lệ, đương nhiên biết cô ấy đi bệnh viện nào làm kiểm tra.

"Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta nhanh chóng lái xe đi." Bạch Hải Dương nghe vậy, cầm lấy chìa khóa xe vừa chạy ra ngoài.

Trần Bình cũng theo bản năng mà vội vã đuổi tới, sau đó mới nhớ tới con trai.

Quay đầu lại liền thấy con trai cầm một chiếc đèn màu đỏ ở trên bàn lên.

"Đây là cái gì?" Bà nghi hoặc hỏi, trước đó vẫn đúng là không chú ý.

"Đến trên xe lại nói."

...

"Cho nên, cũng là bởi vì chiếc đèn này, chúng ta có thể nhìn thấy, nghe thấy con nói chuyện?"

Trần Bình có chút ngạc nhiên mà nhìn về phía đèn Dẫn Hồn trong tay Bạch Hoa Trung.

"Đúng vậy." Bạch Hoa Trung gật gật đầu.

Vừa ngẩng đầu, đúng dịp thấy Bạch Hải Dương đang lái xe xuyên qua kính chiếu hậu đang nhìn hắn.

Ánh mắt của hai người ở trong gương chạm vào nhau, nhưng đều không có lùi bước.

Đặc biệt là Bạch Hải Dương.

Hỏi hắn: "Còn đau không?"

"Không đau." Bạch Hoa Trung nói.

"Con cũng đừng trách cha con đánh con, mẹ cũng muốn đánh con một lúc, con xem con đã làm ra chuyện hồ đồ gì đây?" Trần Bình đưa tay đánh nhẹ trên lưng Bạch Hoa Trung một cái, tràn đầy oán giận nói.

"Con là oan uổng, con cùng với cô ấy chỉ là quan hệ đồng nghiệp, thật sự chẳng có cái gì cả, người có quan hệ với cô ấy chính là ..."

Hai vợ chồng Bạch Hải Dương nghe vậy sửng sốt.

Bọn họ thật sự không biết việc này, bởi vì Bạch Hoa Trung sau khi chết, nữ đồng nghiệp kia cũng không có nói ra chân tướng.

"Con nói đều là thật?" Bạch Hải Dương hỏi.

"Con cũng đã chết rồi, còn có thể gạt cha sao?"

"Ai biết, đều nói quỷ gạt người."

"Mẹ ..."

"Nếu như con nói đều là thật, cha nhất định sẽ giúp con lấy lại công đạo, cha cũng không tin, không có chỗ nói lý." Bạch Hải Dương vỗ một cái lên tay lái nói.

"Tích tích ..."

Cái loa bị hắn đập vang lên.

Điều này trái lại nhắc nhở ba người.

"Không nói những thứ này nữa, tốc độ mau một chút." Trần Bình thúc giục.

Bạch Hải Dương cũng không dám phân tâm nói chuyện, vội vàng chuyên tâm lái xe, tăng nhanh tốc độ.

"Tuy rằng con là oan uổng, thế nhưng chính con cũng không kiềm chế, hơn nửa đêm, con cùng với con gái người ta đi bar làm gì?"

Bạch Hoa Trung nghe vậy không lên tiếng.

"Chính con suy nghĩ thật kỹ, nhìn thấy Linh Lệ, làm sao giải thích với con bé?"

Nhìn bộ dạng của con trai mình, Trần Bình chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment