"Khoảng thời gian này, con chuyển tới nhà chúng tôi ở, cô sẽ ở nhà phụ trách chăm sóc con, chăm sóc sức khỏe cho con, nhất định để con an toàn sinh con..."
Trần Bình đỡ Bành Linh Lệ, vẻ mặt thận trọng.
"Cô à, cô không cần như vậy."
Bành Linh Lệ có chút dở khóc dở cười, hiện tại còn sớm lắm.
"Cẩn thận không có chuyện gì, buổi trưa cô làm đồ ăn ngon cho con, con không phải là thích ăn nhất gà ba chỉ vàng do cô làm sao? Buổi trưa cô làm cho con ăn, đúng rồi, còn có cà chua thịt bò ..."
Lúc này Trần Bình quét những ngày mù mịt qua, trong lòng cao hứng nói không ngừng.
Đợi đến bãi đậu xe mới phản ứng được, bước chân dừng lại.
"Cái này —— "
"Làm sao vậy cô?" Bành Linh Lệ nghi hoặc hỏi.
"Đợi lát nữa con đừng quá kích động ..." Trần Bình có chút lo lắng.
Bởi vì tâm trạng của người mang thai quá kích động, có khả năng sẽ dẫn đến sinh non.
Bà hiện tại thậm chí có chút không muốn để cho Bành Linh Lệ đi gặp con trai mình.
Nhưng là ——
"Ai, đi thôi, đợi lát nữa con đừng quá kích động là được."
Dù sao đây cũng là tâm nguyện cuối cùng của con trai, bà cũng không muốn con trai ra đi không được yên ổn.
"Tiểu tử này, chết rồi cũng không để người khác bớt lo." Bạch Hải Dương cũng bất mãn thầm nói.
Bạch Hoa Trung mà biết được suy nghĩ của cha mẹ hắn, cũng không biết sẽ có cảm tưởng gì.
Bạch Hoa Trung vẫn luôn nhìn kính xe, thấy Bành Linh Lệ đi theo cha mẹ xa xa đi tới, rốt cuộc vẫn là không nhịn được, đẩy cửa xe ra, cầm theo đèn Dẫn Hồn đi xuống xe.
"Chú, cô, hai người đang nói cái gì thần thần bí ..."
"Bạch Mễ Hà?"
Nhìn thấy người xuất hiện trước mắt mình, Bành Linh Lệ kinh hô một tiếng, lộ ra vẻ mặt khó có thể tin được.
Về phần Bạch Mễ Hà, là biệt danh giữa họ, Bạch Hoa Trung rất gầy, Bành Linh Lệ thường cười hắn như một con tôm vậy, cho nên mới có xưng hô này, đó là tên thân mật giữa bọn họ.
"Là anh?" Bạch Hoa Trung cười nói.
Bành Linh Lệ kích động đến viền mắt đều ẩm ướt, cả người cấp tốc chạy hướng về hắn.
"Linh Lệ ..." Bạch Hoa Trung kích động giang hai cánh tay.
Nhìn thấy cô khóc, Bạch Hoa Trung liền muốn đem cô ôm vào trong lòng thật lâu.
Nhưng là ——
"Đùng ..."
Trước đó bị Bạch Hải Dương đánh chính là vị trí lại bị hung hăng đánh một cái tát.
"Gào ..."
Bạch Hoa Trung gào lên đau đớn một tiếng, lại không nổi giận chút nào, bởi vì hắn cảm thấy là mình có lỗi với Bành Linh Lệ.
Nói ra cũng không có lương tâm, Bạch Hải Dương đánh hắn, hắn còn có chút tức giận, lẽ nào hắn liền xứng đáng Bạch Hải Dương?
Con người chính là kỳ quái như vậy, khi đối tốt với bạn trở thành thói quen, bạn không nghĩ rằng bạn tốt với người ấy, hoặc là nói coi như chuyện đương nhiên rồi.
Việc này tạm thời không đề cập tới.
Mặc dù Bành Linh Lệ đánh Bạch Hoa Trung một cái tát, nhưng rất nhanh đã kéo cổ hắn lại khóc rống lên.
"Được rồi, trước tiên đừng buồn, mọi người ở đây đều đang nhìn, chúng ta về trên xe rồi nói ..." Trần Bình vội vàng tới an ủi nói.
Bà cũng không phải lo lắng người khác nhìn thấy, bà là đang lo lắng Bành Linh Lệ tâm trạng quá kích động, ảnh hưởng tới thân thể.
Quả nhiên Bành Linh Lệ da mặt mỏng, nghe nói có người xem, vội vàng ngừng tiếng khóc, đi về hướng trong xe, sau sự gián đoạn này, tâm trạng của cô tự nhiên sa sút.
......
"Cho nên anh thật sự cùng với cô ấy không có gì?"
"Là thật sự không có, anh đều chết oan, người ngoại tình với cô ấy là Thường Vạn Tài, em cũng biết, tên đó là người rất mồm mép, chúng ta trước đó còn cùng nhau ăn cơm xong ..."
Sau khi lên xe Bạch Hoa Trung lần nữa giải thích.
"Anh cùng với cô ấy không có gì, tại sao hơn nửa đêm cùng với cô ấy đi bar nhảy disco uống rượu?" Bành Linh Lệ vẻ mặt vẫn nghi ngờ.
Kể từ sau khi biết việc này, trong lòng vẫn luôn cảm thấy ngột ngạt, không có chỗ phát tiết.
"Lần trước trong công việc đã xảy ra một ít vấn đề, là do cô ấy hỗ trợ anh mới không phải chịu phạt, cho nên cô ấy hẹn anh ra ngoài chơi, nên anh cũng không thể từ chối được."
"Thật sự?"
"Đương nhiên là thật rồi, anh đã từng lừa gạt em bao giờ chưa?" Bạch Hoa Trung chỉ lên trời thề.
Trần Bình từ kính chiếu hậu nhìn, nghe vậy trong lòng làm cảm giác khó chịu, xú tiểu tử này từ nhỏ đến lớn, không biết là đã lừa gạt bà bao nhiêu lần, thật sự là có vợ rồi quên mẹ.
"Haizz, bây giờ nói những lời này thì có ích lợi gì chứ?" Bành Linh Lệ thở dài nói.
Bên trong xe đám người nghe vậy tất cả đều trầm mặc.
Lúc sắp đến cửa nhà, Bành Linh Lệ mới lại nói: "Em tha thứ cho anh, vậy anh có thể cầu xin Thần Tiên, trả anh lại cho em được không?"
Bạch Hoa Trung nghe vậy cười khổ nói: "Điều này sao có thể chứ? Tiếp dẫn đại nhân chỉ là hỗ trợ hoàn thành tâm nguyện chưa xong của người chết, dẫn độ xuống âm phủ mà thôi, lại không nói ngài có năng lực như thế hay không, nếu là có, hắn dựa vào cái gì để giúp anh chứ? "
"Ngài là Thần Tiên?"
"Thần Tiên thì làm sao? Ai nói với em Thần Tiên thì phải giúp người? Bồ Tát cũng còn phải hương Hỏa cung phụng đây này."
"Được rồi, không nên nói lung tung." Trần Bình nghe vậy lập tức trách cứ.
Đã có quỷ, ai biết được có Bồ Tát hay không, Bồ Tát biết được thì sẽ không tốt.
"Không nói những thứ này, vậy tâm nguyện của anh là cái gì?" Bành Linh Lệ hỏi.
"Về nhà lại nói." Bạch Hoa Trung cầm theo đèn Dẫn Hồn đi đầu xuống xe trước.
Về đến nhà, Bạch Hoa Trung trực tiếp đi thẳng vào phòng của mình.
Đám người cũng hiếu kì theo sát đến cửa vào.
Bạch Hoa Trung tuy rằng đã qua đời, thế nhưng gian phòng vẫn như trước duy trì như khi hắn còn sống, cũng không hề động tới.
Lẽ ra quần áo với những vật này, hẳn là nên được hỏa táng cùng với Bạch Hoa Trung.
Thế nhưng Trần Bình vì lưu lại niệm tưởng, tất cả đều bảo lưu lại.
Bạch Hoa Trung kéo mở tủ quần áo ra, đầu ngón tay lướt qua bộ quần áo mình từng mặc.
Lại đi tới trước bàn đọc sách, nhưng mà trên bàn sách đã không còn một quyển sách, ngoại trừ một cái Laptop bên ngoài, tất cả đều là những thứ lặt vặt hắn bày ra.
Hắn biết rõ mà nhớ rõ, cái bàn này khi hắn còn học trung học, Bạch Hải Dương đã mua từ Kim Lăng về cho hắn, vừa nát vừa nặng, mệt mỏi cho bọn họ cả người mồ hôi.
Nhưng mà cái bàn này quả thực rất rắn chắc, vẫn luôn được dùng cho đến bây giờ cũng không có hư hao gì.
Bạch Hoa Trung lại ngồi xuống ở mép giường, giường chiếu vẫn là mềm mại như vậy, lúc trước hắn chưa từng cảm thấy như vậy.
Hắn nhìn mọi thứ xung quanh phòng, vẫn là quen thuộc như vậy, cánh mũi không nhịn được cay cay.
"Cha, mẹ ..."
"Ai ..." Hai vợ chồng Bạch Hải Dương vội vã đáp một tiếng.
"Cảm ơn." Bạch Hoa Trung nói.
"Đều là người một nhà, nói những cái này làm gì?"
Nước mắt Trần Bình trong hốc mắt trào ra.
"Cám ơn hai người đã sinh con nuôi con, con khiến cho hai người thất vọng rồi, không chỉ không thể tận hiếu với hai người lúc già, còn mang lại thêm nhiều phiền phức cho hai người..."
"Con cái tên xú tiểu tử này, nói những cái này làm gì, con là con trai của ba ... Con là con trai ba ..." Bạch Hải Dương lặng lẽ ở trên mặt lau một cái nói.
Thế nhưng câu nói kế tiếp rốt cuộc cũng nói không được nữa.
Bạch Hoa Trung đi tới trước mặt Bành Linh Lệ, nắm lấy tay cô nói: "Cám ơn em, đã để cho anh có thể gặp được em."
"Bạch Mễ ... Hoa Trung ..." Bành Linh Lệ rất là khổ sở.
"Em vẫn là gọi anh là Bạch Mễ Hà đi, anh quen em gọi như vậy rồi." Bạch Hoa Trung đưa tay sờ gò má của cô.
Hắn không ngốc, nhìn thấy Bành Linh Lệ với hai vợ chồng Bạch Hải Dương cùng nhau trở về, với lại thái độ thân mật, hắn liền biết Bành Linh Lệ hẳn là đồng ý với bọn họ sinh đứa nhỏ ra.
"Em không phải là hỏi anh tâm nguyện là gì đúng không?"
Bành Linh Lệ gật đầu.
"Tâm nguyện của anh là muốn em sinh con ra, nó là con của chúng ta, là con của anh ..."
"Ừm, em đã đồng ý với cô, chú đem con sinh ra rồi." Bành Linh Lệ nói trong nước mắt.
"Cảm ơn em."
Chính mồm nghe cô nói, Bạch Hoa Trung lộ ra nụ cười nhẹ nhỏm.
Trong phòng xuất hiện một tia sáng nhẹ nhàng.
"Anh phải đi rồi." Bạch Hoa Trung nói.
"Bạch Mễ Hà."
"Tiểu Trung ..." ×2
"Cảm ơn ..."
Bạch Hoa Trung lui về phía sau, đi tới đối diện với bọn họ, cúi người xuống, cúi đầu thật sâu.
Sau đó xoay người đi về phía có ánh sáng.
"Thật TMD đồ phá hoại." Hắn nói.
Nước mắt theo gò má của hắn lăn xuống, sau đó biến mất không tăm tích, hắn cũng đi theo biến mất không còn tâm hơi.
------
Dịch: MBMH Translate