Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1041 - Chương 1041: Mẹ Của U U.

Chương 1041: Mẹ Của U U. Chương 1041: Mẹ Của U U.

"Cho nên nói, mẹ của cô ấy cũng đã chết?" Hà Tứ Hải hơi kinh ngạc hỏi.

Nếu biết sớm hơn thì đã không phải phiền phức như vậy rồi, để Huyên Huyên tìm một chút, quỷ gì cũng có thể bị nàng tìm ra.

Cái này có phải hay không liền gọi "Quỷ biết người tàng nơi nào" Hà Tứ Hải bỗng nhiên nghĩ đến.

Đúng lúc này, Đinh Mẫn trầm giọng nói: "Đúng vậy, mẹ của cô ấy tên là Lộc Văn Ngọc, là ôm con nhảy lầu."

"Đứa trẻ đã chết vào lúc đó, bản thân cô ta được đưa đến bệnh viện cấp cứu, nhưng không cứu được, một trước một sau, cách nhau cũng là thời gian nửa ngày, hai người cũng đã mất tích."

Đinh Mẫn sở dĩ đè thấp tiếng nói, là vì sợ Lộc U U nghe thấy được.

Cô bé đang cùng với Đồng Đồng còn có Uyển Uyển cùng nhau ngồi ở bên cạnh trên bàn đang ăn bánh gatô.

Tiệm cà phê không chỉ bán cà phê, còn bán thêm mấy loại bánh rất ngon và đẹp mắt, đương nhiên giá cả cũng rất ổn.

Có thể thấy, U U ăn uống rất vui vẻ, đến nỗi má và mũi đều dính đầy bánh.

Đồng Đồng rất có phong độ người làm chị, thỉnh thoảng giúp nàng lau một chút.

"Lộc Văn Ngọc vì sao lại tự sát?"

Thấy Đinh Mẫn hạ giọng nói, Hà Tứ Hải cũng không tự chủ mà hạ thấp giọng.

"Ngốc chứ sao, thuần túy bị đàn ông cặn bã lừa." Đinh Mẫn có phần oán giận mà nói.

Nói xong còn liếc mắt nhìn Hà Tứ Hải.

Nhưng mà Hà Tứ Hải cũng không có phát hiện.

"Lộc Văn Ngọc đến từ nông thôn, sau khi tốt nghiệp trung học, đầu tiên cô ấy làm việc trong một nhà nhà xưởng dây chuyền sản xuất, sau đó vì tiền lương thấp, nên cô ấy đã đầu quân cho một công ty bất động sản để bán bất động sản, cũng là vào lúc đó đợi đã gặp được ba của U U ..."

"Ba của U U tên là Hồng Bảo Thành, là giám đốc của doanh nghiệp nhà nước ở Hợp Châu, hắn năm nay 36 tuổi, xem như là sự nghiệp thành công."

"Lúc trước bởi vì nguyên nhân công việc có từng tiếp xúc qua với Lộc Văn Ngọc, người đàn ông này cũng xấu, hắn lừa cô gái nhỏ người ta nói bởi vì hắn bận bịu sự nghiệp, cho nên mới chưa có kết hôn thành lập gia đình, cô gái nhỏ cũng đơn thuần, bị gạt ba năm sau mới biết Hồng Bảo Thành đã sớm kết hôn, còn có con trai cũng đã lên sơ trung ..."

"Mà Lộc Văn Ngọc thực sự tức không nhịn nổi, không chỉ sinh cho hắn một đứa con gái, còn lãng phí ba năm thanh xuân, cho nên liền chạy tới công ty hắn gây chuyện, Hồng Bảo Thành cũng bởi vì chuyện này bị công ty đá ra ngoài, mà vợ hắn cũng bởi vậy mới ly hôn với hắn, bởi vậy Hồng Bảo Thành rất hận Lộc Văn Ngọc."

"Bởi vậy Lộc Văn Ngọc đã thay đổi một vài công việc, chuyển nhà nhiều lần, đứt quãng dây dưa gần một năm, Lộc Văn Ngọc không chịu nỗi bị quấy nhiễu, rốt cuộc gánh không được, cũng không biết sao nghĩ tới, trực tiếp ôm con gái nhảy lầu."

Hà Tứ Hải nhìn khói xanh lượn lờ trong cốc cà phê, trong lòng làm cảm thấy rất khó chịu.

"Còn Hồng Bảo Thành thì sao?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Hắn ... Hắn đương nhiên vẫn còn sống cuộc sống của mình, dù sao lại không phải là chính hắn giết người. Về mặt pháp luật mà nói, hắn cũng không có trách nhiệm."

"Được rồi, vậy hôm nay tới đây thôi, tôi trước tiên dẫn các cô ấy trở về." Hà Tứ Hải cầm cà phê lên uống một hớp nói.

"Chờ đã, cái này cho anh." Đinh Mẫn đưa tới một tờ giấy nhỏ.

"Đây là cái gì?" Hà Tứ Hải nhận lấy thuận miệng hỏi một câu.

Nhưng sau đó liền hiểu.

Đây là một kỳ phiếu của ngân hàng Đại Hạ.

Số tiền phía trên là 560 triệu.

"Nhiều như vậy?" Hà Tứ Hải có chút giật mình nói.

Lại nói tiếp: "Nhanh như vậy sao?"

"Cục nội vụ có tiền, đây là do cụ nội vụ ứng ra trả trước." Đinh Mẫn nói.

Nói trắng ra, tông giáo cục nội vụ là một trong những ban ngành giàu nhất cả nước.

Hàng năm tất cả hương hỏa đại tự miếu cung phụng, thật sự coi tất cả đều vào các nhà miếu tự sao?

Chỗ này thì không nói tỉ mỉ được, nói chung là không có đơn giản như những gì người ngoài nghĩ, số tiền nhận được tất cả đều thuộc vào nhà chùa.

"Chỉ cần mang đến ngân hàng là được đúng không?"

"Đúng, nhưng mà chỉ trong vòng hai tháng, vượt qua hai tháng liền không có giá trị." Đinh mẫn nói.

"Được, vậy tôi hiện tại liền đi, bất kỳ chi nhánh nào của ngân hàng Đại Hạ ở Hợp Châu cũng có thể, đúng không?"

"Đương nhiên rồi."

"Vậy được, đi đây." Hà Tứ Hải nghe vậy, trực tiếp bỏ vào trong túi.

"Nhiều tiền như vậy, cũng không mời ăn cơm sao?" Đinh Mẫn đứng lên cười nói.

"Đợi khi nào tôi lấy được tiền, sẽ mời cô ăn bữa tiệc lớn." Hà Tứ Hải bật cười nói.

"Vậy quyết định như thế đi, tôi chờ bữa tiệc lớn của anh." Đinh mẫn cũng cười tủm tỉm nói.

"Yên tâm, khẳng định không thể thiếu cô, các con ăn xong chưa?"

Hà Tứ Hải hướng về bàn ba đứa nhỏ bên cạnh hỏi.

"Xong rồi ạ."

Thân chiếc bánh cũng không lớn, cho nên ăn rất nhanh.

Không, U U còn sót lại một ít, nàng miếng nhỏ miếng nhỏ mà ăn.

"Mau ăn đi, chúng ta phải đi rồi." Hà Tứ Hải hướng về nàng nói.

U U nghe vậy sửng sốt một chút, sau đó há to mồm ô một cái đem miếng bánh còn dư lại tất cả đều nuốt xuống.

Sau đó bị nghẹn trợn tròn mắt.

Hà Tứ Hải vội vàng tiến lên, giúp nàng nhẹ nhàng vỗ lưng, "Mặc dù nói con nhanh lên, nhưng cũng không phải kêu em nhanh như vậy."

Hà Tứ Hải nói xong, giật cái khăn giấy, giúp nàng đem bánh dính trên khuôn mặt nhỏ lau đi.

U U ngơ ngác nhìn hắn, lộ ra một cái nụ cười thật tươi.

Sau đó mở cánh tay của mình ra.

"Muốn ôm một cái?" Hà Tứ Hải hỏi.

U U gật đầu.

Hà Tứ Hải cũng không nghĩ nhiều, đưa tay đem nàng bế lên, sau đó đi ra ngoài cửa.

Uyển Uyển với Đồng Đồng ở phía sau vội vàng đuổi theo.

Về phần Đinh Mẫn, lại lần nữa ngồi trở lại, mắt nhìn bọn họ rời đi, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Hà Tứ Hải mang theo ba đứa nhỏ đi tới trước xe, để U U ngồi ở phía sau.

Sau đó lại ôm Uyển Uyển đi tới, về phần Đồng Đồng thì tự mình lên xe.

Bởi vì SUV có chút cao, hai đứa nhỏ tự mình trèo lên có chút vất vả.

"Ngồi xong chưa, chúng ta xuất phát." Hà Tứ Hải ngồi vào ghế lái, quay đầu lại căn dặn một câu nói.

"Được."

Vốn tưởng rằng Uyển Uyển sẽ trả lời trước, không nghĩ tới U U đoạt trước tiên, nói xong cũng nở nụ cười.

Lúc này Uyển Uyển mới hiahiahia mà nói một tiếng được đi.

Về phần Đồng Đồng thì hàm súc hơn nhiều, khẽ gật đầu.

Trên đường Hà Tứ Hải lái xe trở về, vừa vặn có một ngân hàng Đại Hạ, thế là trực tiếp đem xe đậu tại cửa vào.

"Xin hỏi anh muốn xử lý nghiệp vụ gì?" Hà Tứ Hải mới vừa đi vào, liền có quản lý đại sảnh tiến lên đón.

"Trao đổi kỳ phiếu." Hà Tứ Hải móc tấm kỳ phiếu ra.

Quản lý đại sảnh nghe vậy, trực tiếp đem hắn dẫn tới quầy hàng nghiệp vụ, sau đó lại cho ba đứa nhỏ kẹo, phục vụ rất là chu đáo.

"Bao nhiêu tiền?"

Nhìn thấy Hà Tứ Hải cầm kỳ phiếu trên tay, đưa tay nhận lấy đồng thời, theo miệng hỏi.

"560 triệu." Hà Tứ Hải nói.

"Bao nhiêu?"

Nhân viên giao dịch sửng sốt một chút, cho là mình nghe lầm.

"Tự xem đi?" Hà Tứ Hải ra hiệu kỳ phiếu đã nằm trong tay cô rồi.

Đại khái cũng chưa từng thấy kỳ phiếu lớn như vậy, nhân viên giao dịch đếm nó nhiều lần liên tiếp.

Sau khi xác định chính mình không có nhìn lầm, kích động đến gò má cũng đỏ lên, la lớn: "Tổ trưởng, phiền anh tới đây một chút."

Rất nhanh một người đàn ông trung niên đi tới.

Hai người nhỏ giọng thầm thì một cái, sau khi xác nhận lại rằng đó là sự thật.

Hà Tứ Hải trực tiếp được mời đến phòng khách hàng chính, một giám đốc đã tiếp đãi hắn.

Nội thất trong này tốt hơn rất nhiều, chẳng những có nước trà, còn có rất nhiều đồ ăn vặt.

Ba đứa nhỏ nhìn Hà Tứ Hải, thấy hắn gật đầu, ngay lập tức ăn luôn.

Sau đó chính là các loại quỹ quản lý tài sản đề cử phân đoạn.

Nhưng mà Hà Tứ Hải phớt lờ, cuối cùng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đổi cho Hà Tứ Hải.

Thế nhưng một khoản tiền lớn như vậy được gửi vào chi nhánh của họ, đó cũng là hiệu suất của họ.

Mặc dù ban đầu đó là tiền ngân hàng của họ.

Hà Tứ Hải làm một tấm mới thẻ, tiền đều chuyển đến tấm thẻ mới này.

Ngoài ra, còn có rất nhiều phần quà được tặng.

Vị giám đốc này cũng đề nghị Hà Tứ Hải nếu như không dùng để đầu tư, có thể làm định kỳ, như vậy lãi suất sẽ cao hơn.

Nói chung là hy vọng số tiền kia có thể ở lại chỗ bọn họ.

Sau khi nghe Hà Tứ Hải nói trong ngắn hạn sẽ không động đến khoản tiền này, rốt cuộc cũng thở phào một cái, nở một nụ cười thân thiện hơn.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment