Nhìn ba đứa nhỏ miệng nhai chóp chép, còn tay thì cầm đồ ăn.
Hà Tứ Hải cạn lời: “Buổi sáng ăn nhiều như vậy, đến trưa mấy đứa còn ăn nổi không?”
“Không ăn nữa, con ăn no rồi.” Lộc U U vẫn nhanh nhảu trả lời Hà Tứ Hải đầu tiên.
Nói xong, cô bé chớp chớp đôi mắt to nhìn Hà Tứ Hải rồi nói: “Chú ơi.”
“Sao thế?”
“Mẹ con đâu ạ?”
“Uhm…, chú đã biết bà ấy ở đâu rồi, bà ấy sẽ sớm tới tìm con thôi, con phải ngoan ngoãn đấy.” Hà Tứ Hải xoa đầu cô bé nói.
“Con rất ngoan đấy.” U U khẽ nói.
“Chú biết mà, chúng ta đi thôi.”
U U đặt bàn tay bé nhỏ của mình vào tay Hà Tứ Hải, cậu ta cúi đầu nhìn thì thấy cô bé đang nhìn mình một cách kỳ lạ, còn nở một nụ cười thật tươi với mình nữa.
Lúc này, Hà Tứ Hải cảm giác cái tay còn lại cũng bị một bàn tay nhỏ khác đặt vào, cậu ta quay đầu nhìn thử.
“hiahiahia ...”
“Chúng ta về thôi, buổi trưa anh sẽ làm món ngon cho các em.” Hà Tứ Hải dẫn theo hai đứa nhỏ đến chào hỏi Đồng Đồng
“Vâng ạ.”
Uyển Uyển và U U đồng thanh đáp.
“Các em ăn nhiều đồ ăn vặt như vậy, còn có thể ăn tiếp sao?” Đồng Đồng ở bên cạnh hỏi.
“Được chứ, em lợi hại lắm đấy, có thể ăn nhiều lắm.” Uyển Uyển há to miệng, tỏ vẻ bản thân vô cùng lợi hại.
U U cũng không chịu thua kém: “Con cũng có thể nhá, con có thể ăn nhiều hơn.”
Sau đó cố gắng há to miệng để thể hiện mình lợi hại hơn.
“Được rồi, được rồi, đừng làm chuyện ngốc nghếch nữa.”
Hà Tứ Hải lo bọn nhỏ sẽ bị trật quai hàm.
Hai đứa nhỏ khí thế hừng hực, nói khoác không chớp mắt, nhưng đến lúc ăn trưa thì lại sợ.
Cho dù Hà Tứ Hải làm rất nhiều món ngon, nhưng bọn nhóc chỉ có thể ngồi nhìn bất lực, cái bụng nhỏ không chịu nỗ lực gì hết.
Tuy Đồng Đồng đã mười ba tuổi rồi nhưng dù sao vẫn là một đứa trẻ, còn cố ý chọc bọn trẻ, nói đồ ăn vừa ngon vừa thơm khiến bọn trẻ vừa tức vừa sầu, cảm thấy chị gái này xấu tính quá đi.
Ba đứa nhỏ cãi nhau om sòm, Hà Tứ Hải chỉ đành “đuổi” bọn trẻ vào chợ Phượng Hoàng để chơi đùa thỏa thích.
“Bà nội, bà xuống lầu đi dạo đi, phần còn lại con sẽ dọn dẹp tiếp.” Hà Tứ Hải nói với bà nội đang dọn dẹp chén đĩa.
“Không cần, bà không quen biết ai hết, đi dạo có gì vui đâu, để bà giúp con.” Bà nội kiên quyết nói.
“Bà đi dạo thì liên quan gì đến việc quen không quen ai chứ? Kêu bà đi dạo cho tiêu cơm với hóng mát ấy, bà ở nhà cả một buổi sáng rồi.”
Hà Tứ Hải vừa nói vừa “giật” cái đĩa trống trên tay bà rồi đẩy bà ra ngoài.
“Đứa nhỏ này ...” Bà nội miệng thì nói thế nhưng trên mặt lại nở nụ cười.
Nhìn bà bước vào thang máy, Hà Tứ Hải mới tiếp tục dọn dẹp chén đĩa.
Nhưng vừa dọn đồ xuống bếp thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.
“Không phải kêu bà đi dạo sao? Sao lại về rồi?” Hà Tứ Hải lớn tiếng hỏi.
“Cái gì?” Giọng của Lưu Vãn Chiếu từ bên ngoài vọng vào.
“Ồ, là em hả, anh tưởng là bà nội, em không thấy bà nội dưới lầu sao?”
“Không có, em đi thẳng từ hầm để xe lên.”
“Ồ, hôm nay không có lớp à? Sao về sớm vậy? Em ăn trưa chưa?”
“Ăn rồi, không phải em đã nộp đơn từ chức với nhà trường rồi sao? Cho nên nhà trường sắp xếp giáo viên khác thay vào, em từ từ bàn giao hết công việc nên chuyện tự nhiên cũng ít đi.”
“Í, em đã nộp đơn từ chức rồi à?” Hà Tứ Hải quay đầu nhìn Lưu Vãn Chiếu đang đi đến cửa phòng bếp.
Lưu Vãn Chiếu: (⊙? ⊙)
“Anh sẽ không thay đổi gì hết đúng chứ?” Cô lo lắng hỏi.
“Đương nhiên không phải, anh chỉ không ngờ tới tốc độ của em lại nhanh như vậy thôi.”
“Bởi vì đây là việc của anh, em chỉ hy vọng có thể giúp anh thôi.” Lưu Vãn Chiếu bước đến trước Hà Tứ Hải nói.
Hà Tứ Hải cảm thấy vô cùng cảm động.
Trên thực tế hai người ở bên nhau, cậu ta làm việc ít hơn, đều là Lưu Vãn Chiếu ủng hộ cậu ta.
Cho dù cậu ta có thời gian hay không, trước giờ đều không một lời oán than.
“Đúng rồi, cái này cho em.”
Hà Tứ Hải lấy thẻ ngân hàng vừa làm xong vào buổi trưa và đưa cho cô.
Lưu Vãn Chiếu vô thức đưa tay nhận lấy.
Đợi đến lúc lấy xong mới sực phản ứng lại.
“Đưa em cái này làm gì?”
“Sau này do em quản lý nguồn quỹ, đương nhiên phải đưa em giữ tiền rồi, mật khẩu là sinh nhật em đấy.”
“Thật sao? Có bao nhiêu tiền?” Lưu Vãn Chiếu không có từ chối, ngược lại vui vẻ hỏi.
“Năm trăm sáu mươi triệu.” Hà Tứ Hải nói.
“Bao nhiêu cơ?” Lưu Vãn Chiếu ngạc nhiên.
Thế là Hà Tứ Hải đã nói lại một lần nữa.
“Nhiều vậy sao?” Lưu Vãn Chiếu ngạc nhiên, sau đó cảm thấy hơi nóng tay, cô lớn như vậy rồi còn chưa bao giờ cầm nhiều tiền như vậy.
“Cầm lấy đi, phía sau còn có nhiều hơn, nhưng trước hết có nhiều chỗ dùng tiền lắm ví dụ như địa điểm đặt văn phòng, cơ sở vật chất... đều cần phải giải quyết, đây cũng không phải công ty ma*…”
Lưu Vãn Chiếu nghe thế liền hào hứng biểu thị phải làm một trận thật hoành tráng.
Sau đó sực nhớ ra gì đó, thế là hỏi: “Mà này, tên quỹ là gì thế?”
“Hmm—"
“Đây là nhiệm vụ đầu tiên của em, hãy nghĩ ra một cái tên hay ho cho quỹ đi.”
Lưu Vãn Chiếu: → _ →
“Em đang nghi ngờ không biết anh có phải trong lúc bốc đồng mà ra quyết định hay không.” Lưu Vãn Chiếu nghi ngờ hỏi.
“Làm sao có thể chứ, anh đã suy tính kỹ càng rồi, hơn nữa tiền đều ở đây, em sợ cái gì?” Hà Tứ Hải có chút thiếu tự tin nói.
“Cũng đúng, dù sao cũng có tiền, nhưng em nói trước, nếu em làm không tốt thì đừng trách em nhé.”
“Không đâu, anh tin em có thể làm được.”
Hà Tứ Hải đang nói chuyện thì chợt nhận ra có người ở cửa bếp, quay lại nhìn thì thấy U U đang tựa sát mép cửa, thò đầu vào trong.
“Sao thế?” Hà Tứ Hải hỏi.
“Ai vậy?”
Bởi vì không có đèn dẫn hồn, Lưu Vãn Chiếu không thể nhìn thấy Lộc U U.
“Dì ơi…” Cô bé nhìn Lưu Vãn Chiếu rồi khẽ gọi.
Lưu Vãn Chiếu đương nhiên không nghe thấy, cho nên không thể đáp lại cô bé, gương mặt nhỏ nhắn của cô nhóc lộ vẻ thất vọng.
Hà Tứ Hải vẫy tay gọi cô bé đến.
Sau đó thắp sáng đèn dẫn hồn rồi đưa tới tay cô bé: “Cầm đi, mọi người liền có thể nhìn thấy con.”
“Là U U sao, ăn trưa chưa?” Lưu Vãn Chiếu thấy Lộc U U đột ngột xuất hiện liền vui vẻ hỏi.
“Dì ơi.” U U ngẩng cổ lên hỏi lại.
Lưu Vãn Chiếu cúi xuống bế cô bé lên.
“Sao vậy?” Lưu Vãn Chiếu vươn tay giúp cô bé vuốt gọn những sợi tóc rối trên trán.
“Con nhớ dì ạ.” U U nói nhỏ.
“Thật sao? Con nhớ dì khiến dì vui lắm đấy.” Lưu Vãn Chiếu hạnh phúc hôn lên gò má hồng hào mềm mại của cô bé.
Lộc U U ôm lấy cổ Lưu Vãn Chiếu với vẻ mặt hạnh phúc, rồi lại nhìn Hà Tứ Hải, đôi mắt to long lanh của cô bé dường như đang phát sáng.
Đứa nhỏ này sao lại nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ như thế?
------
Dịch: MBMH Translate