Bởi vì buổi chiều Lưu Vãn Chiếu ở nhà, cho nên nàng cùng Hà Tứ Hải đi đón Đào Tử và Huyên Huyên tan học.
Dì Tôn và mẹ của Uyển Uyển mang theo bà nội đi dạo siêu thị.
Mà Uyển Uyển và Đồng Đồng thì chơi đùa ở bên trong Phượng Hoàng Tập.
Chỉ có U U, không ngừng mà kề cận Lưu Vãn Chiếu, nàng đi đâu thì cô bé liền đi theo đó, một bước không rời.
"Nàng sẽ không xem em là mẹ của nàng đó chứ?" Hà Tứ Hải nói đùa.
"Nàng nói em rất giống mẹ nàng, thật là một đứa nhỏ đáng thương. Nếu như chúng ta sau này có con gái, em nhất định phải bảo vệ nàng thật tốt, không để cho nàng chịu bất kỳ thương tổn gì."
Nhìn U U đang chơi đùa ở ven đường phía trước, Lưu Vãn Chiếu tràn đầy thương tiếc.
Nàng đã nghe Hà Tứ Hải nói về nguyên nhân cái chết của U U.
Nàng cảm thấy đau lòng cho U U vì có một người ba như vậy.
Cũng cảm thấy đau lòng vì cách làm của mẹ U U.
Đúng lúc này, U U cầm một đóa hoa nhỏ rồi chạy về.
Lưu Vãn Chiếu vốn tưởng rằng nàng sẽ đưa cho mình.
Không nghĩ tới đứa bé lại chạy đến trước mặt Hà Tứ Hải, nhón mũi chân đưa cho hắn rồi nói: "A ~ "
"Cho chú sao?" Hà Tứ Hải có chút ngoài ý muốn mà chỉ chỉ chính mình.
Lộc U U mỉm cười gật gật đầu.
"Cảm ơn nha." Hà Tứ Hải đưa tay nhận lấy.
Nhìn vẻ mặt phiền muộn của Lưu Vãn Chiếu bên cạnh, Hà Tứ Hải bắt đầu cười ha hả.
Lưu Vãn Chiếu hờn dỗi mà đánh nhẹ một quyền ở trên vai Hà Tứ Hải.
U U ngẩn ngơ, thật giống như đã phản ứng lại, lộ ra một tia hốt hoảng, có chút không dám nhìn thẳng vào Lưu Vãn Chiếu.
"Được rồi, không có chuyện gì, dì không phải là người hẹp hòi như vậy, sẽ không tức giận với U U." Lưu Vãn Chiếu ngồi xổm xuống an ủi.
"Thật... Thật sao?" U U nhỏ giọng hỏi.
"Đương nhiên là thật rồi, dì chưa bao giờ lừa người, càng không lừa trẻ nhỏ." Lưu Vãn Chiếu điểm nhẹ cái mũi của nàng rồi nói.
"Bởi vì cháu là đứa nhỏ ngoan đúng không?"
"Đúng, cháu là đứa nhỏ ngoan." Lưu Vãn Chiếu cười nói.
U U nghe vậy lúc này mới nở nụ cười, đưa đầu qua, hôn một cái kít ở trên mặt Lưu Vãn Chiếu.
Lưu Vãn Chiếu bị dáng vẻ đáng yêu của nàng chọc cười vui vẻ, cũng hôn nàng một cái.
U U vô cùng vui vẻ, chủ động nhét bàn tay của mình vào bên trong bàn tay lớn của Lưu Vãn Chiếu, khiến cho Lưu Vãn Chiếu dắt mình tiếp tục đi về phía trước.
Đi tới cửa nhà trẻ, vẫn còn chưa tan học, nhưng mà đã có rất nhiều phụ huynh đang đợi, túm năm tụm ba tụ tập cùng một chỗ nói chuyện.
U U nằm nhoài trên cửa sắt, nhìn xung quanh vào bên trong, trên sân chơi của nhà trẻ cũng không có ít bạn nhỏ đang chơi đùa.
"Cháu cũng muốn đi nhà trẻ sao?" Lưu Vãn Chiếu ngồi xổm xuống ở phía sau lưng nàng, ôm nàng vào trong lòng hỏi.
"Mẹ nói em tuổi 'Sự', có thể đi nhà trẻ nha." U U duỗi năm ngón tay ra, nói với vẻ mặt đầy chờ mong.
Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì trong lòng bỗng cảm thấy hoảng hốt.
Nàng nghĩ đến Huyên Huyên, so với U U mà nói, Huyên Huyên đã xem như là rất may mắn rồi.
Nhưng mà, đây cũng là bởi vì gặp được hắn.
Lưu Vãn Chiếu quay đầu lại liếc mắt nhìn Hà Tứ Hải đang đứng ở phía sau lưng các nàng.
Hà Tứ Hải thấy nàng nhìn qua thì cười với nàng một cái.
Lưu Vãn Chiếu cũng nở nụ cười.
Đúng lúc này, trong vườn trẻ bỗng nhiên truyền đến một tiếng hoan hô lớn.
U U sợ đến mức vội vàng co thân thể vào trong lồng ngực của Lưu Vãn Chiếu.
Hóa ra là tan học rồi.
"Em U U, cho em cái này."
Sau khi tan học, Đào Tử đi ra từ nhà trẻ, sau khi nhìn thấy U U thì đưa đóa "Hoa" trên tay cho nàng.
"Cảm ơn chị Đào Tử." U U vui vẻ nhận lấy.
Đây là Đào Tử làm trong giờ thủ công, chính là gấp giấy rồi cắt sau đó bôi lên chút màu, như vậy là được một bông hoa xinh đẹp rồi.
Nhưng mà đóa hoa này của Đào Tử đủ mọi màu sắc, nhìn rất tạp nham.
Thế nhưng U U có thể được các bạn nhỏ khác tặng quà, vẫn cảm thấy rất hài lòng.
"Cái này của chị cũng cho em?" Huyên Huyên ở bên cạnh cũng đưa đồ thủ công của mình tới, cái này được nàng làm bằng đất nặn.
"Đây là cái gì thế?" Lưu Vãn Chiếu thấy thứ đồ chơi kia quái dị thế là nghi hoặc hỏi.
"Đây là bảo tháp." Huyên Huyên đắc ý nói.
"Nhưng mà sao chị nhìn cứ như là phân vậy?"
Huyên Huyên: [○? Д′? ○]
"Đây rõ ràng là bảo tháp." Huyên Huyên giống như một con cua nhỏ, vung vẩy cánh tay, hầm hừ nói.
"Được, được rồi, cứ cho là bảo tháp đi, chỉ cần U U không chê là được."
"Rõ ràng chính là bảo tháp." Huyên Huyên sửa lại cách nói của nàng.
"Cảm ơn chị Huyên Huyên." U U nhìn một chút, vẫn là nói với Huyên Huyên tiếng cảm ơn.
Cho dù là phân thì cũng là màu phân, vẫn là rất đẹp mà.
"Đi thôi, chúng ta về nhà." Hà Tứ Hải nói.
" y..., chúng em còn muốn chơi ở bên ngoài một hồi nữa." Huyên Huyên nói.
"Ừm."
Đào Tử ở bên cạnh xoa eo gật đầu liên tục, biểu thị đồng ý, nàng hiện tại còn không muốn trở về.
"Lần sau đi, ngày hôm nay em còn có chút việc." Hà Tứ Hải nói.
"Chuyện gì?"
"Giúp U U tìm mẹ của nàng." Hà Tứ Hải nói.
"Mẹ?"
U U nghe Hà Tứ Hải nhắc đến mẹ của nàng liền bắt đầu cảm thấy nhớ nàng rồi, lại bắt đầu trở nên buồn bã.
"Vậy cũng được." Thấy có thể giúp được em gái, Huyên Huyên cũng rất hiểu chuyện mà theo sát Hà Tứ Hải về nhà.
Chờ sau khi về đến nhà, Hà Tứ Hải tìm tư liệu của mẹ U U rồi đưa cho Huyên Huyên nhìn một chút.
Thế nhưng rất nhanh Huyên Huyên liền nói cho hắn, nàng không có tìm được mẹ của U U.
Hà Tứ Hải nghe vậy thì hơi cau mày.
Lúc trước U U chết rồi, mẹ của nàng được người cứu hộ đưa đi, U U đại khái là không theo sau, lại lạc mất phương hướng, cho nên mới phải chạy loạn khắp nơi.
Bởi vì là quỷ cho nên càng chạy càng xa, cộng với tuổi lại nhỏ nên ngay cả nhà cũng không tìm được.
Mà mẹ U U cuối cùng không cứu về được, đại khái cũng cho rằng U U đã đi Minh Thổ, dù sao thì người chết rồi đều sẽ đi tới Minh Thổ.
Cho nên, mẹ của U U đã quay về Minh Thổ rồi.
Việc này nói phiền phức đúng là phiền phức, nói không phiền phức cũng không phiền phức, xem ra hôm nay buổi tối còn muốn đi một chuyến đến Minh Thổ cùng với Huyên Huyên.
Hắn cúi đầu xuống, đúng dịp nhìn thấy U U ở bên cạnh đang nhìn hắn với vẻ mặt đầy chờ mong.
Thế là hắn sờ sờ nàng đầu an ủi: "Yên tâm đi, chú đã biết mẹ cháu ở nơi nào rồi, chờ buổi tối chú sẽ đi tìm nàng về."
U U nghe vậy thì trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ vui mừng.
Hà Tứ Hải không muốn dẫn nàng cùng đi Minh Thổ tìm mẹ của nàng, một mặt là có chút không nỡ bỏ tiểu gia hỏa này, mặt khác là bởi vì...
"Trong truyện cổ tích đều nói, người tốt sẽ có báo đáp, người xấu đều sẽ bị báo ứng có đúng hay không?"
Hà Tứ Hải nhẹ nhàng xoa xoa đầu nhỏ của nàng.
U U nhìn hắn như hiểu như không.
"Nếu như sau này con lại vào luân hồi thì nhất định phải nhìn cho rõ ràng, cũng không thể cứ mơ mơ hồ hồ mãi, nhất định phải tìm được ba mẹ đối xử tốt với con, có thể chăm sóc thật tốt cho con."
U U nghe hiểu một chút câu này, thế là lộ ra một nụ cười thật to.
"Được rồi, đi chơi cùng các chị đi." Hà Tứ Hải nhẹ nhàng xoa xoa đầu nhỏ của nàng.
Huyên Huyên đã sớm không thể chờ đợi được nữa rồi, nghe vậy lôi U U chạy thẳng vào Phượng Hoàng Tập.
"Mẹ của U U không có sao chứ?"
Lưu Vãn Chiếu vẫn luôn đứng nhìn ở bên cạnh lúc này mới đi tới lo lắng hỏi.
Nàng biết bản lĩnh của Huyên Huyên.
"Không có chuyện gì, anh sẽ xử lý tốt, đúng rồi, mấy người bà nội đâu? Các nàng còn chưa có trở lại sao?" Hà Tứ Hải nói tránh đi.
"Mẹ em nói các nàng tối hôm nay sẽ không trở về, chuẩn bị đến Tình Xuyên Các uống canh vịt." Lưu Vãn Chiếu giơ giơ lịch sử trò chuyện trên điện thoại di động lên rồi nói.
Hà Tứ Hải:...
------
Dịch: MBMH Translate