Hà Tứ Hải và Huyên Huyên lại đi tới trong một mảnh sương mù mông lung đến suối vàng.
Tất cả bốn phía đều không thể nhận ra.
Tầm nhìn chỉ có phạm vi mà đèn Dẫn Hồn chiếu sáng.
Không có tiếng gió, không có tiếng côn trùng kêu, ngay cả tiếng hít thở của hai người bọn họ đều không có, yên tĩnh khiến cho người sợ hãi.
Huyên Huyên lặng lẽ kéo tay Hà Tứ Hải.
Nhưng mà bởi vì đã xe nhẹ chạy đường quen, hai người rất nhanh đã đi ra khỏi mảnh sương mù này, đi tới bên sông Vong Xuyên.
Nước sông chảy róc rách, hoa Bỉ Ngạn mọc đầy bờ như những ngọn lửa đỏ rực.
Uyển Uyển cũng không sợ nữa, tránh thoát khỏi tay Hà Tứ Hải, đi về phía một đóa hoa Bỉ Ngạn vừa lớn vừa xinh đẹp, duỗi bàn tay "Tội ác" ra.
Trực tiếp ngắt một đóa.
"Ha ha, em mang về cho Đào Tử." Huyên Huyên vui vẻ nói.
Lần trước nàng đã từng hái một lần, trở về đưa cho Tôn Nhạc Dao.
Nhóc con vô cùng đơn thuần, nào có ai lại tặng hoa Bỉ Ngạn cho người khác, thế nhưng phần tâm ý này lại rất hiếm có.
"Đi thôi."
Hà Tứ Hải bắt chuyện một tiếng, bảo nàng lên thuyền.
Từ sau khi đi tới Minh Thổ, Huyên Huyên quả nhiên liền cảm ứng được sự tồn tại của Lộc Văn Dao.
Nhưng mà thực ra có thể qua sông rồi trực tiếp hỏi Ngưu Mông là được.
"Đến đây." Huyên Huyên chạy tới, cẩn thận từng li từng tí một mà nhảy lên thuyền.
Sau đó làm bé ngoan ngồi ở giữa thuyền, đặt hoa Bỉ Ngạn Hoa mới hái xuống ở trên đùi, cũng không nhúc nhích.
Hà Tứ Hải cũng không quản nàng, nhẹ nhàng điều khiển mái chèo, chèo đến bờ bên kia.
Quả nhiên Ngưu Mông đã chờ bọn họ ở bên bờ.
Trước đó Hà Tứ Hải đã hỏi qua Ngưu Mông, Ngưu Mông nói chỉ cần hắn đến thì hắn đều có cảm ứng.
"Tiếp dẫn đại nhân, dẫn đường đại nhân." Nhìn thấy bọn họ, Ngưu Mông lập tức ồm ồm chào hỏi.
"Lại làm phiền cậu rồi." Hà Tứ Hải nói.
"Không phiền phức, chức trách của tôi chính là đưa đón đại nhân ở Minh Thổ." Ngưu Mông vội vàng nói.
Hà Tứ Hải nghe vậy không nói thêm nữa, ôm Huyên Huyên lên xe bò, đồng thời nói tin tức của Lộc Văn Dao cho hắn.
Ngưu Mông quả nhiên rất nhanh đã tìm được vị trí của Lộc Văn Dao, sau đó lập tức đưa bọn họ qua đó.
Lộc là một dòng họ có nhiều dân tộc, nhiều nguồn gốc.
Ở Hợp Châu đã có hai chi.
Một nhánh là ở bên trong thành phố Hợp Châu, một nhánh là ở huyện Hợp Tây gần Hợp Châu.
Bên trong thành Hợp Châu lấy "Gia Kinh Luân Lập Kiến Tài" làm chữ thị.
Huyện Hợp Tây là lấy "Thi Lễ Truyện Gia Kinh Luân Lập Kiến Tài Học Dương Đình n Vinh Dĩ Hiến" làm chữ thị.
Nhưng mà sau khi tiến vào xã hội hiện đại, rất ít người còn lấy tên theo bối phận.
Mà Lộc Văn Dao thuộc về một chi của huyện Hợp Tây.
Cho nên sau khi xe bò đến gần, Hà Tứ Hải chậm rãi cảm nhận được cảnh sắc xung quanh có một loại cảm giác quen thuộc.
Rất thần kỳ, cũng không biết hiện thực là phản chiếu của Minh Thổ, hay là Minh Thổ là phản chiếu của hiện thực.
Cho dù là địa hình, phong cảnh tự nhiên, bố cục thôn xóm… đều có rất nhiều chỗ tương tự, rồi lại có rất nhiều chỗ không giống, rất là kỳ diệu.
Cuối cùng đi tới một thôn xóm mà Hà Tứ Hải cảm thấy rất quen mắt. Đây chính là Lộc gia trang, cũng là vị trí tổ trạch của Lộc Văn Dao.
Hà Tứ Hải cảm thấy nhìn quen mắt, không phải là bởi vì đã tới, mà là phần lớn thôn xóm đều được bố trí tương tự.
Trên đường thỉnh thoảng còn gặp phải quỷ hồn cất bước, nhưng bọn họ đều phảng phất làm như không thấy đối với xe bò.
Chuyện này cũng không kỳ quái, một thôn xóm hầu như cứ cách mỗi một quãng thời gian đều có người vào luân hồi, xe bò và xe ngựa đều đến trong thôn một chuyến, thời gian dài đương nhiên cũng sẽ không ai chú ý đến nữa.
Đối lập với thôn xóm nhân gian, thôn xóm Minh Thổ càng có vẻ cổ kính hơn, rất là xinh đẹp, khiến cho người ta có một loại cảm giác mơ về cổ đại.
Ngưu Mông lôi kéo bọn họ, trực tiếp đi tới phía đông của thôn, cuối cùng dừng lại ở trước cánh cửa của một hộ gia đình.
Nhà không lớn, diện tích không nhỏ, bởi vì còn có chứa một cái sân nhỏ.
Nếu không phải là ở Minh Thổ, đây chính là một khoảng sân nhỏ vô cùng ý nhị.
Mà lúc này trước cửa viện có một người phụ nữ trẻ tuổi đang ngồi.
Nàng nhíu chặt lông mày, có vẻ tâm sự nặng nề.
Nhìn thấy xe bò dừng lại ở trước cửa, nàng vội vàng đứng lên.
Đúng lúc này, người trong nhà đại khái là nghe thấy động tĩnh, sau đó có bảy tám người lục tục đi ra, khá lắm, đúng là một gia đình nhiều "Người".
Nhìn thấy Hà Tứ Hải nước xuống từ trên xem, tất cả mọi "Người" đều lộ ra vẻ nghi hoặc.
Trước đây xe bò đến đây đón người, luôn trực tiếp để người lên xe, chưa từng thấy trường hợp cho người xuống.
Hà Tứ Hải đi về phía người phụ nữ ngồi ở trước cửa rồi hỏi: "Cô là Lộc Văn Dao?"
Huyên Huyên không xuống, nhưng mà ở trên xe bò rướn cổ ra tò mò nhìn xung quanh.
"Đúng, tôi là Lộc Văn Dao, anh là?" Lộc Văn Dao nghi hoặc hỏi.
"Là U U nhờ tôi đến tìm cô, làm phiền cô đi theo tôi một chuyến đi." Hà Tứ Hải nói.
"Ồ? U U?" Lộc Văn Dao nghe vậy thì lấy làm kinh hãi.
"Nàng đang ở nơi nào? Anh lại là người nào?" Lộc Văn Dao hỏi với vẻ chấn kinh.
"Nhìn thấy U U thì cô sẽ biết thôi, cô đi theo tôi một chuyến trước đi." Hà Tứ Hải nói.
"Há, được."
Lộc Văn Dao lo lắng con gái, tạm thời bỏ nghi hoặc trong lòng xuống, về phần có nguy hiểm gì hay không, nàng hiện tại nào còn cân nhắc nhiều như vậy.
Lúc này tất cả người trong phòng cũng đều đi ra.
Bọn họ gặp Hà Tứ Hải muốn dẫn Lộc Văn Dao đi, một ông lão chống ba tong trong đó đi lên phía trước rồi nói: "Vị đại nhân này, xin hỏi ngài là?"
Hắn thấy Hà Tứ Hải được Ngưu Thần tự mình kéo xe đưa tới, thân phận khẳng định là không bình thường, cho nên giọng điệu rất là cung kính.
"Đây là thần sứ đại nhân, hắn cần mang Lộc Văn Dao đi tới nhân gian một chuyến."
Hà Tứ Hải còn chưa nói, Ngưu Mông ở bên cạnh đã ồm ồm giải thích rồi.
"Về nhân gian sao?"
Ông lão và "Người" phía sau hắn nghe vậy thì đều rất giật mình.
Chỉ nghe nói người chết rồi sẽ trở về Minh Thổ, còn chưa từng nghe nói có thể trở về nhân gian từ Minh Thổ.
"U U còn đang ở nhân gian sao?" Lộc Văn Dao ở bên cạnh mừng rỡ hỏi.
"Đúng, bởi vì nàng không tìm được cô cho nên mới ở lại ở nhân gian." Hà Tứ Hải giải thích một câu.
"Vậy chúng ta đi nhanh một chút đi." Lộc Văn Dao đã gấp đến không thể chờ được nữa.
"Văn Dao..." Ông lão chống ba tong gọi một tiếng.
"Ông nội, không có chuyện gì, cháu muốn đi gặp U U, U U nhất định là nhớ cháu rồi." Lộc Văn Dao nói.
Ông lão nghe vậy thì thoáng trầm tư một chút, sau đó nói: "Vậy dọc đường đi cẩn thận một chút."
Hắn ngăn cản không được, Ngưu Thần đều đối cung kính đối với vị thần sứ đại nhân này, một quỷ hồn nho nhỏ như hắn có khả năng ngăn cản sao?
"Đi thôi." Hà Tứ Hải lên xe, nói với Ngưu Mông.
"Ò ~ "
Ngưu Mông phát ra một tiếng trâu kêu rồi bắt đầu chuyển động.
Bên trong xe bò, Lộc Văn Dao tràn đầy thấp thỏm, nàng rất tò mò về thân phận của một lớn một nhỏ này, thế nhưng nàng lại không dám hỏi, đặc biệt là người nhỏ, từ sau khi lên xe cứ liên tục nhìn chằm chằm vào nàng.
Một lát sau, Lộc Văn Dao thực sự không nhịn được nữa, nhẹ giọng hỏi: "Làm sao thế?"
"Dì chính là mẹ của U U sao?" Huyên Huyên tò mò hỏi.
Lộc Văn Dao gật gật đầu.
"U U rất nhớ dì nha." Huyên Huyên nói.
Lộc Văn Dao nghe vậy thì vui vẻ, lời này nói rõ cô bé trước mắt từng thấy U U.
Thế là Lộc Văn Dao vội vàng hỏi: "U U vẫn tốt chứ?"
Huyên Huyên gật gật đầu.
Lộc Văn Dao nghe vậy thì lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó nàng lại tò mò nhìn về phía Hà Tứ Hải.
Nhưng mà Hà Tứ Hải không quan tâm đến nàng, mà là nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Đến sông Vong Xuyên.
------
Dịch: MBMH Translate