"Tiểu Mông, cảm ơn nha."
Nhìn Ngưu Mông cường tráng như núi trước mắt, Hà Tứ Hải phát hiện sau khi gọi quen miệng cái tên Tiểu Mông thì thật giống như cũng không còn cảm thấy quá khó chịu nữa.
"Tiếp dẫn đại nhân ngài đừng khách sáo với tôi, đây là chuyện tôi phải làm." Ngưu Mông nghe vậy thì cung kính đáp lại.
Sau đó lại điều khiển chiếc xe bò kia chạy như bay.
"Chúng ta cũng đi thôi." Hà Tứ Hải khom lưng ôm lấy Huyên Huyên lên thuyền.
Lộc Văn Dao ở phía sau vội vàng đuổi theo.
"Ngồi lùi vào bên trong một chút, cẩn thận bị nước sông Vong Xuyên bắn đến."
Thấy Lộc Văn Dao tò mò nhìn xung quanh sông Vong Xuyên Hà, Hà Tứ Hải nhắc nhở một câu.
Lộc Văn Dao thấy Huyên Huyên ngồi ở giữa thuyền, giống như là Nê Bồ Tát, không nhúc nhích, cũng bị làm cho sợ rồi. Nàng cho rằng sông nước này nhất định là vô cùng nguy hiểm, thế là nơm nớp lo sợ kề sát Huyên Huyên.
Huyên Huyên kỳ quái nhìn nàng một cái, lẽ nào mẹ của U U cũng giống như nàng, cũng không thích nước?
Vượt qua sông Vong Xuyên, đi tới bờ bên kia, nhìn thấy bên bờ tràn đầy hoa Bỉ Ngạn, trên mặt Lộc Văn Dao lộ ra vẻ kinh diễm.
Nhưng mà đại khái bởi vì có Hà Tứ Hải cảnh cáo, nàng không dám lộn xộn.
Lúc này Huyên Huyên đốt đèn Dẫn Hồn lên.
"Đi theo chúng tôi, không được ra khỏi phạm vi chiếu sáng của đèn Dẫn Hồn.” Hà Tứ Hải lại cảnh cáo lần nữa.
Sau đó đi theo sau Huyên Huyên, đi vào trong sương mù.
Nhìn con đường đi sâu thẳm chứa đầy khói xám, Lộc Văn Dao ôm cánh tay, thấp thỏm theo thật sát.
Nhưng mà thời gian không dài, nàng cảm giác trước mắt càng ngày càng rõ, sau đó tiếng ầm ĩ truyền vào trong tai. Nàng nhìn lại theo tiếng kêu, thì ra nàng đã trở lại nhân gian.
"Đuổi theo."
Đúng lúc này, cánh tay của nàng bị tóm lấy, sau đó cảm giác trước mắt lại trở nên mờ mịt một lần nữa, có một vệt ánh sáng kéo dài từ dưới chân về phía trước.
Nàng còn không hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, cảnh sắc trước mắt lại thay đổi lần nữa.
Nàng ngắm nhìn bốn phía, là trong một căn phòng.
"Tiếp dẫn đại nhân..., nơi này..." Lộc Văn Dao nghi hoặc hỏi.
Nhưng mà nàng chưa kịp nói xong, đã nghe phía sau có một giọng nói nho nhỏ vang lên, vui mừng gọi: "Mẹ."
Lộc Văn Dao không thể quen thuộc hơn với giọng nói này được rồi. Nàng quay người, quả nhiên liền thấy con gái chạy tới từ phía sau mình.
Nàng vội vàng ngồi xổm người xuống, ôm U U đang chạy tới vào trong ngực.
"U U, tiểu bảo bối của mẹ... Oa oa... Con đã đi đâu vậy? Con làm mẹ nhớ muốn chết.” Lộc Văn Dao ôm con gái, khóc lớn.
Hà Tứ Hải ở bên cạnh khinh thường bĩu môi, sau đó cùng Huyên Huyên chuyển thân là người một lần nữa.
"Ồ, Tứ Hải, Huyên Huyên, các người đã về rồi?"
Nhìn thấy Hà Tứ Hải và Huyên Huyên đột nhiên xuất hiện ở trong phòng khách, Lưu Vãn Chiếu vui vẻ nói.
"Ba ba..." Đào Tử đang ngồi xem phim hoạt hình cũng nhảy xuống từ trên ghế sô pha, nhào tới.
Hà Tứ Hải lập tức ôm lấy nàng, sau đó liếc mắt nhìn đồ ăn vặt trên bàn trà.
"Ăn nhiều đồ ăn vặt như vậy? Cẩn thận hàm răng của con."
"Uyển Uyển cũng có ăn." Con mắt Đào Tử lơ lửng không cố định biện giải một câu.
"Hi hi ha ha... Kẽo kẹt kẽo kẹt..."
Hà Tứ Hải:...
Đồng Đồng thực ra cũng ngồi ở trên ghế sô pha, thế nhưng bởi vì nàng là quỷ, đèn Dẫn Hồn lại bị Huyên Huyên mang đi, nơi này lại không phải Phượng Hoàng Tập.
Cho nên ngoại trừ Uyển Uyển, mọi người đương nhiên đều không nhìn thấy nàng. Nàng cũng ăn không được đồ ăn.
"Được rồi, xem ti vi đi thôi." Hà Tứ Hải vỗ nhẹ một cái ở trên mông của nàng, sau đó thả nàng xuống.
Mà Huyên Huyên đã sớm chạy tới rồi, đang tìm ăn trên bàn trà.
Về phần hoa Bỉ Ngạn nói đưa cho Đào Tử đã bị nàng tiện tay thả ở bên cạnh, đã sớm quên ở sau đầu.
"Bà nội trở về rồi sao?" Hà Tứ Hải hỏi Lưu Vãn Chiếu.
Bởi vì Hà Tứ Hải không thắp sáng đèn Dẫn Hồn, nàng đương nhiên cũng không thấy hai mẹ con Lộc Văn Dao đang ôm nhau khóc rống.
"Vẫn còn chưa?"
Hà Tứ Hải nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường một cái.
"Ăn đến bây giờ sao?"
"Không phải, các nàng mang bà nội đi vòng vòng, nói để tiêu cơm." Lưu Vãn Chiếu nói.
"Được rồi."
Hà Tứ Hải cũng không biết nói cái gì nữa rồi.
Nhưng mà bà nội có người bồi tiếp cũng tốt, tránh nàng ở nhà cảm giác đến phát chán, sau đó lại bắt đầu nhớ nhà.
"Có khách đến, em đi rót chén trà đến." Hà Tứ Hải nói với Lưu Vãn Chiếu.
"Ồ, ai vậy?"
"Mẹ của U U."
"Tìm được mẹ của U U rồi?" Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì lập tức lộ ra vẻ vui mừng. Nàng vui thay cho đứa nhỏ U U đáng thương này.
Hà Tứ Hải gật gật đầu, đưa tay chỉ một cái, đèn Dẫn Hồn cắm ở phía sau mông Huyên Huyên xuất hiện ở trong tay hắn.
Hà Tứ Hải duỗi tay thắp sáng đèn Dẫn Hồn.
Lộc Văn Dao, U U và Đồng Đồng lập tức xuất hiện ở trước mắt mọi người.
"Oa..." Đào Tử kinh ngạc thốt lên một tiếng.
"Em U U, chị Đồng Đồng, các người mau qua đây cùng xem tivi đi." Đào Tử nhiệt tình chào mời.
Thực ra sau khi Đào Tử chậm rãi lớn lên, nàng thật giống như mơ hồ cũng rõ ràng một ít, dù sao thì nàng lại không phải đứa ngốc.
Đào Tử chạy đến bên người U U, tò mò nhìn Lộc Văn Dao rồi hỏi: "Em U U, đây chính là mẹ của em sao?"
U U vui vẻ gật gật đầu.
Lộc Văn Dao cũng lau nước mắt trên mặt một cái, tuy rằng trong lòng rất kinh ngạc và nghi hoặc, nhưng vẫn chào hỏi với Đào Tử một tiếng.
"Bạn nhỏ, xin chào nha."
"Xin chào, mẹ U U, U U đang tìm dì nha, dì chạy đi nơi đâu rồi? U U rất nhớ dì, rất lo lắng cho dì nha."
Nghe lời nói ngây thơ của Đào Tử, Lộc Văn Dao cảm thấy một chua xót trong lòng.
"Là dì không tốt." Lộc Văn Dao áy náy nói.
"Lần sau không thể như vậy nha, phải làm bé ngoan nha." Đào Tử lại nói.
Lộc Văn Dao nghe vậy thì nín khóc mỉm cười.
"Được."
Đào Tử thấy Lộc Văn Dao đồng ý, lúc này mới đưa tay kéo U U.
"Đi thôi, chúng ta đi ăn đồ ăn, xem phim hoạt hình."
U U nhìn mẹ một chút.
Lộc Văn Dao gật gật đầu, nàng biết tiếp dẫn đại nhân nhất định còn có lời muốn nói với nàng.
Thấy U U và Đào Tử đều đã đi về phía ghế sô pha, Hà Tứ Hải lúc này bắt chuyện với Lộc Văn Dao: "Ngồi đi."
"Cảm ơn." Lộc Văn Dao vội vàng nói tiếng cám ơn, sau đó ngồi xuống ở phía đối diện Hà Tứ Hải.
"Thật sự ngại quá." Lộc Văn Dao lau nước mắt trên mặt một cái.
Hà Tứ Hải không nói chuyện, mà là tiếp nhận nước trà mà Lưu Vãn Chiếu bưng nước, rót cho nàng một chén.
Sau đó thấy Đồng Đồng cũng lặng lẽ ngồi ở một bên, thế là cũng rót cho nàng một chén.
Đại khái là cảm thấy Hà Tứ Hải không có làm lơ mình, Đồng Đồng có vẻ rất vui vẻ, hướng Hà Tứ Hải nở một nụ cười thật tươi rồi tiếp nhận cốc.
Mà Lưu Vãn Chiếu cũng lặng lẽ ngồi xuống phía sau Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải cũng không lập tức nói chuyện, mà là lẳng lặng mà nhìn Lộc Văn Dao.
Lộc Văn Dao bị hắn nhìn cho cả người không dễ chịu, như ngồi trên châm.
Bầu không khí nhất thời có vẻ vô cùng kìm nén, ngay cả Đồng Đồng bên cạnh đều thấy hối hận rồi, mới vừa rồi còn không bằng đi xem phim hoạt hình với các em gái, chính mình lại đây xem náo nhiệt làm gì chứ.
Đúng vào lúc này, Hà Tứ Hải cuối cùng cũng mở miệng.
Giọng nói của hắn rất bình tĩnh: "Nói một chút đi."
"Nói... Nói cái gì?" Lộc Văn Dao lắp ba lắp bắp hỏi.
"Nói một chút xem cô nghĩ như thế nào? U U nàng mới bốn tuổi." Hà Tứ Hải trầm giọng nói.
Hắn chung quy nhịn không được mà tức giận, giọng nói không tự giác được mà nặng hơn rất nhiều.
Từ trên người U U, hắn phảng phất như nhìn thấy bóng dáng của Đào Tử, cho nên lúc nàng mới khiến cho hắn càng thêm tức giận.
Hắn dù sao vẫn là người, không phải thần, vẫn không thể thờ ơ không động lòng đối với một số chuyện được.
------
Dịch: MBMH Translate