Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1046 - Chương 1046: Tiếp Dẫn Không Giúp, Hà Tiên Sinh Giúp.

Chương 1046: Tiếp Dẫn Không Giúp, Hà Tiên Sinh Giúp. Chương 1046: Tiếp Dẫn Không Giúp, Hà Tiên Sinh Giúp.

"Tôi... Tôi..." Lộc Văn Dao không biết làm thế nào để mở miệng.

Đại não của con người rất kỳ quái, có lúc sẽ đi vào một khu sai lầm, làm sao cũng không ra được. Đây cũng chính là đi vào chỗ bế tắc mà chúng ta thường hay nói tới.

Lúc trước Lộc Văn Dao chịu nhiều tầng áp lực đến từ công việc, gia đình, cuộc sống và tình cảm…, liền đi vào ngõ cụt, nảy sinh lòng muốn chết.

Nhưng lại không yên lòng để một mình con gái ở lại chịu khổ trên đời, cho nên liền mang theo nàng cùng nhảy xuống.

Nhưng vào trong nháy mắt rơi xuống từ trên không trung, nàng mơ hồ đã có chút hối hận rồi.

Đặc biệt là sau khi trải qua sự thống khổ của thân thể và linh hồn, nàng rõ ràng một đạo lý, chết còn không sợ, còn có gì đáng sợ chứ.

Nàng luôn cho rằng chỉ cần nhắm mắt duỗi chân một cái là sẽ đầu xuôi đuôi lọt, đơn giản lại ung dung.

Nhưng sự thực lại không phải như vậy, nếu như lúc trước nàng có thể ôm tâm tư đập nồi dìm thuyền liều chết đến cùng thì căn bản là không cần sợ người đàn ông kia tới gây chuyện với nàng.

Nhưng mà trên thế giới không có thuốc hối hận.

Cho nên nàng không trả lời được câu hỏi của Hà Tứ Hải.

Nàng hé miệng nửa ngày, cuối cùng mới áy náy nói một tiếng: "Xin lỗi."

"Cô nói xin lỗi với tôi làm gì? Lời này cô nên nói cùng con gái mình thì hơn." Hà Tứ Hải chỉ về phía sô pha.

Hai tay U U đang cầm khoai chiên đặt ở bên mép, nhưng bởi vì phim hoạt hình quá mức đặc sắc, cho nên quên nhét vào trong miệng, thế là duy trì tư thế kia không nhúc nhích. Nhìn dáng vẻ chuyên chú của nàng đúng là quá đáng yêu quá dễ thương rồi.

Nhìn con gái đáng yêu trước mắt, Lộc Văn Dao lại âm thầm bắt đầu rơi lệ.

Nhưng mà không ai nói chuyện, đúng lúc này, Lưu Vãn Chiếu ngồi sau lưng Hà Tứ Hải đứng dậy rút một tờ giấy rồi đưa tới.

"Lau một chút đi."

"Cảm ơn."

Lộc Văn Dao thấp giọng nghẹn ngào nói, nàng sợ giọng nói quá lớn sẽ quấy rối đến con gái xem ti vi.

Đúng lúc này, Lưu Vãn Chiếu đột nhiên nói: "Ngày hôm nay lúc đi đón bọn nhỏ tan học, U U nói với tôi rằng, cô nói với nàng nàng đã bốn tuổi rồi, có thể đi nhà trẻ rồi, có thể nhìn ra được nàng rất muốn đi vườn trẻ."

Lộc Văn Dao nghe vậy thì càng thấy khổ sở, càng thương tâm, tờ khăn giấy kia đều bị nàng khóc ướt rồi.

Mà Lưu Vãn Chiếu lại bình tĩnh ngồi xuống trở lại một lần nữa, làm giống như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.

Hà Tứ Hải:...

"Chính cô nghĩ không thông cũng coi như xong, thế nhưng cô không nên mang theo U U. Cuộc đời của nàng mới vừa bắt đầu, cái gì cũng không hiểu..."

"Đúng, đúng..." Hà Tứ Hải nói cái gì thì Lộc Văn Dao đều gật đầu đồng ý, càng là hối hận không thôi.

Trong lòng Hà Tứ Hải rất tức giận, nhưng cũng không tiện nói thêm gì nữa.

Có thể nói, chưa trải qua cái khổ của người khác thì đừng khuyên người khác thiện.

"Nhưng mà, cô cứ đi như vậy, cũng không có ảnh hưởng gì đối với Hồng Bảo Thành cả. Hắn vẫn sống vô cùng tiêu dao tự tại." Hà Tứ Hải đột nhiên nói.

Nghe thấy cái tên này, Lộc Văn Dao lập tức lộ ra vẻ phẫn hận.

Lúc trước nếu không là vì tìm kiếm con gái, nàng từ bỏ tất cả cừu hận, phỏng chừng nàng hiện tại nhất định cũng sẽ ở lại ở nhân gian, mà không phải là trở về Minh Thổ.

"Ồ?"

Bỗng nhiên Hà Tứ Hải như nhớ tới cái gì, kinh ngạc quay đầu lại, nhìn về phía UU đang ngồi ở trên ghế sô pha, há miệng cười to.

Hắn phản ứng lại, tìm được mẹ thực ra cũng không phải là tâm nguyện của U U.

Nếu như phải, lẽ ra bây giờ tìm được rồi, ánh sáng tiếp dẫn nên xuất hiện mới đúng. Nhưng mà hiện tại vẫn chưa xuất hiện, cho nên nói rõ, tìm được mẹ thực ra cũng không phải là tâm nguyện của nàng.

Vừa nãy trong lòng hắn tức giận, trong lúc nhất thời đã quên mất chuyện này.

Như vậy tâm nguyện của U U sẽ là gì đây?

Đúng lúc này, Lộc Văn Dao bỗng nhiên đứng dậy, vòng qua bàn, trực tiếp quỳ xuống với Hà Tứ Hải.

"Tiếp dẫn đại nhân, van cầu ngài, giúp đỡ tôi, khiến cho người xấu phải nhận trừng phạt mà hắn nên có."

"Hắn đúng là có trách nhiệm, thế nhưng chính bản thân cô cũng có trách nhiệm." Hà Tứ Hải lạnh nhạt nói.

"Tôi biết, nhưng mà tôi đã trả giá đánh đổi, trả giá tất cả của tôi..." Lộc Văn Dao nghẹn ngào nói.

U U đang ngồi xem phim hoạt hình ở trên ghế sô pha đại khái là phát giác ra, đang chuẩn bị quay đầu nhìn sang, lại bị Huyên Huyên xoay chuyển đầu nhỏ trở lại.

"Người lớn nói chuyện, trẻ nhỏ đừng xen vào, làm bé ngoan xem ti vi đi."

"Ồ..." U U ngoan ngoãn đáp một tiếng.

"Cho nên van cầu ngài, tiếp dẫn đại nhân, hắn đã phá huỷ tất cả của tôi, hắn cũng phải trả cái giá mà hắn phải trả."

"Minh Thổ có quy tắc của Minh Thổ, nhân gian có pháp luật của nhân gian. Người tiếp dẫn chỉ phụ trách trợ giúp người chết hoàn thành tâm nguyện và dẫn độ vong hồn, cũng không thể nhúng tay vào việc nhân gian."

Lộc Văn Dao nghe vậy thì không khỏi lộ ra vẻ thất vọng.

"Người tiếp dẫn không giúp được cô, cô có thể cầu xin Hà tiên sinh." Đúng lúc này, Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh bỗng nhiên nhỏ giọng nói.

Hà Tứ Hải cho nàng một cái ánh mắt tán thưởng, Lưu Vãn Chiếu nở nụ cười với hắn.

Nếu như Hà Tứ Hải không muốn giúp Lộc Văn Dao, cũng sẽ không nói với nàng nhiều lời như vậy.

"Hà tiên sinh?" Lộc Văn Dao ngẩn ngơ, còn không phản ứng lại.

"Thần... Tiếp dẫn đại nhân tên là Hà Tứ Hải." Đồng Đồng ở bên cạnh nhỏ giọng nói.

Lộc Văn Dao nghe vậy thì lập tức phản ứng lại.

"Hà tiên sinh, van cầu ngài..." Lộc Văn Dao ầm ầm dập đầu.

"Được rồi, cô không cần như vậy, tôi đồng ý với cô."

"Cảm ơn, cảm ơn..."

"Không cần cảm ơn, tôi là nể mặt U U." Hà Tứ Hải nói.

"Cô muốn trả thù hắn như nào thì tùy cô, thế nhưng không thể gây tổn thương cho người vô tội, mặt khác, chính cô đi là được, U U tạm thời sẽ ở lại chỗ này của tôi."

Lộc Văn Dao nghe vậy thì vội vàng gật gật đầu.

Lúc này, liền thấy Hà Tứ Hải vung tay lên không trung.

Sổ sách xuất hiện ở trước mặt hắn.

Hắn trực tiếp lật tới trang cuối cùng của sổ sách, đúng là thuận tiện hơn so với trước kia nhiều.

Thần linh trên sách tranh cũng không phải rất nhiều.

Thế nhưng đều rất hữu dụng.

Hà Tứ Hải tìm đến bức tranh của Bình An nương nương ở trang 718.

Đồ án như là nước chảy, hóa thành từng sợi khí tức màu xám quấn quanh ở trên tay Hà Tứ Hải.

Sau đó Hà Tứ Hải chỉ tay một cái vào Lộc Văn Dao, hơi thở màu xám giống như là có ý thức, lập tức quấn quanh trên người Lộc Văn Dao.

Lộc Văn Dao có chút kinh hoảng mà nhìn tất cả.

"Không cần lo lắng..."

Lúc này, sau khi hơi thở màu xám bao trùm toàn thân, hình tượng của Lộc Văn Dao thay đổi.

Người mang khăn quàng qua vai, đầu đội mũ phượng, tay cầm một chiếc ô giấy dầu, toàn thân còn tỏa ra một loại khí thế bao quát chúng sinh, nhưng mà gương mặt vẫn là của Lộc Văn Dao.

"Oa, mẹ, mẹ thật là đẹp, mẹ là cô dâu sao?"

U U không biết đã chạy tới từ lúc nào, vui mừng mà nhìn tất cả những thứ này.

"Có đúng không, mẹ có chút việc đi ra ngoài một chuyến, con tạm thời ở lại chỗ này. Mẹ rất nhanh sẽ trở về, con phải làm bé ngoan nha." Lộc Văn Dao sờ sờ đầu nhỏ của nàng.

Lúc này vẻ mặt của nàng rất bình tĩnh, không buồn không vui, xem ra đã bị thần lực của Bình An nương nương ảnh hưởng. Nhưng mà Hà Tứ Hải cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, sớm đã có dự liệu từ trước.

U U nghe vậy thì quay đầu lại nhìn các bạn nhỏ đang ngồi ở trên ghế sô pha một chút, lại quay đầu nhìn Hà Tứ Hải đang đứng ở bên cạnh một chút.

Lúc này nàng mới quay đầu lại rồi nói: "Vậy mẹ nhất định phải trở về tìm con đó nha."

"Nhất định, mẹ ngoéo tay với con." Lộc Văn Dao nói.

"Ngoéo tay thắt cổ..." U U ngoéo ngón tay út với mẹ, bi bô nói.

Móc tay xong, Lộc Văn Dao chuyển động chuôi dù một chút rồi biến mất ở trước mặt mọi người.

Lúc này, U U quay đầu nhìn về phía Hà Tứ Hải, lộ ra một nụ cười đần độn.

"Làm sao thế?" Hà Tứ Hải có chút kỳ quái hỏi.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment