Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1047 - Chương 1047: Bảo Bối Nhỏ Của Huyên Huyên.

Chương 1047: Bảo Bối Nhỏ Của Huyên Huyên. Chương 1047: Bảo Bối Nhỏ Của Huyên Huyên.

"Cảm ơn—— chú." U U ngước cổ, híp mắt, dáng vẻ vô cùng vui vẻ.

"Phải gọi là anh." Hà Tứ Hải sờ sờ đầu nhỏ của nàng, nói đùa với nàng.

"Được nha, chú."

Hà Tứ Hải:...

"Được rồi, đi tiếp tục xem tivi đi." Hà Tứ Hải đưa tay gõ nhẹ một cái ở trên đầu nhỏ của nàng.

Sau đó nói với Đồng Đồng ở bên cạnh: "Em cũng đi đi thôi."

Đồng Đồng nghe vậy thì gật gật đầu, đi lên trước kéo U U đi về phía mấy người Đào Tử.

Mà Huyên Huyên cuối cùng đã nhớ ra, đưa hoa Bỉ Ngạn Hoa bên cạnh cho Đào Tử.

"Hoa này thật là đẹp." Đào Tử có chút thán phục.

"Hi hi... Mọc trên đất sẽ càng đẹp hơn." Uyển Uyển ở bên cạnh nói.

Hoa Bỉ Ngạn sau khi hái xuống quả thực không còn tươi đẹp như trước nữa.

Hoa Bỉ Ngạn ở trong minh thổ giống như những ngọn lửa rực rỡ đỏ rực, gió nhẹ thổi qua càng giống như là những đốm lửa đang nhảy múa.

Mà sau khi hái xuống, loại màu đỏ kia cũng được tháo xuống, trở nên tương đối bình thường.

"Có đúng không?" Đào Tử đưa hoa đến trước mũi ngửi một cái, một cỗ hương vị không nói ra được quanh quẩn ở bên trong chóp mũi của nàng.

Đồng Đồng và U U cũng tò mò tiến lên.

Chính là một bông hoa xinh đẹp lại có sức hấp dẫn không tên đối với các nàng.

Ngửi mùi của nó, làm cho trong đầu các nàng không tự giác mà hiện lên rất nhiều chuyện đều đã bị lãng quên.

"Đi, chúng ta trồng nó lại vào trong đất đi." Đào Tử nhảy xuống từ trên ghế sô pha, hào hứng nói.

"Trong đất sao?" Huyên Huyên đang ăn đồ ăn vặt vẫn còn không phản ứng lại.

Sau đó liền thấy mấy người Đào Tử đều ầm ầm chạy vào Phượng Hoàng Tập.

Huyên Huyên theo bản năng mà nhảy xuống từ trên ghế sô pha rồi chạy theo bọn họ.

Sau đó như nhớ tới cái gì, lại chạy về, cầm lấy chiếc bánh gato mật ong từ trên bàn lên, cắn một miệng, vừa chạy vừa ăn, lại đuổi theo.

"Anh chắc chắc nàng lớn lên thật sự sẽ không mập sao?" Lưu Vãn Chiếu nhìn ở trong mắt, tiều tụy vì lo lắng.

" y..."

Hà Tứ Hải thật sự không nói trước được chuyện này, nói không chừng ngày nào đó Huyên Huyên cho rằng mình là một tên mập thì nàng sẽ biến thành một tên béo.

"Mấy người cố gắng ít nhắc đến chuyện mập béo ở trước mặt của nàng một chút." Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút rồi nói.

Lưu Vãn Chiếu lộ ra anh mắt lời này của anh có đáng tin hay không?

Hà Tứ Hải mới vừa muốn nói chuyện, liền thấy Đào Tử đi ra từ Phượng Hoàng Tập, vừa chạy còn vừa ồn ào, không được rồi, không được rồi...

"Đây là làm sao? Cái gì không được?" Hà Tứ Hải cảm thấy kỳ quái liền hỏi

"Hoa mới trồng được một hồi mà trở nên thật nhiều thật nhiều rồi nha." Đào Tử giang hai cánh tay, há to mồm, một bộ khoa trương.

Nói xong liền kéo tay Hà Tứ Hải đi vào bên trong Phượng Hoàng Tập.

Lưu Vãn Chiếu cũng tò mò đi vào theo.

Sau đó đập vào mắt chính là một mảnh đỏ rực.

Khắp núi đồi đầy hoa Bỉ Ngạn.

"Làm sao bỗng nhiên lại nhiều như vậy?" Lưu Vãn Chiếu có chút giật mình hỏi.

Đào Tử ở bên cạnh hơi ngượng ngùng mà che miệng lại.

"Không phải cháu làm ra, cháu chỉ làm một thoáng..."

"Được rồi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?" Hà Tứ Hải cũng có chút không biết nói gì.

Nhưng mà hắn cũng không có cảm nhận được thế giới nhỏ này có gì khác thường cả, mà những bông Bỉ Ngạn này đúng thật đều là hoa, cũng không phải là giả.

Mà lúc này mấy người Huyên Huyên đang ngồi xổm ở trong bụi hoa Bỉ Ngạn, ngó nơi này một cái, sờ nơi đó một chút, tràn đầy tò mò.

"Con chỉ cắm hoa mà Huyên Huyên đưa cho con vào trong đất, sau đó liền vèo vèo thành một mảng lớn..."

Thông qua lời nói của Đào Tử, Hà Tứ Hải biết được vừa nãy Đào Tử đi vào Phượng Hoàng tập, chỉ là cắm hoa Bỉ Ngạn Hoa vào trong đất, ý tứ đại khái chính là muốn trồng nó vào trong đất.

Cũng không ngờ rằng hành động này lại giống như nhuộm mực cho tranh màu hoa Bỉ Ngạn đỏ rực lập tức khuếch tán ra bốn phía, trong nháy mắt, toàn bộ thế giới đã biến thành một mảnh đỏ rực rồi.

"Được rồi, không có chuyện gì cả, nhưng mà không ngờ sức sống của loài hoa này lại mạnh mẽ như vậy." Hà Tứ Hải cũng không thể không thán phục một câu.

Lý do bên bờ sông Vong Xuyên chỉ có hoa Bỉ Ngạn, là bởi vì bị sức sống mạnh mẽ của hoa Bỉ Ngạn này thôn phệ không gian sinh tồn sao?

Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy đúng là rất có thể.

Nhưng mà đây là thế giới của Hà Tứ Hải, Bỉ Ngạn Hoa tuy đẹp nhưng cũng không thể để thôn phệ toàn bộ Phượng Hoàng Tập của hắn được.

Nghĩ tới đây, Hà Tứ Hải vung bàn tay lên, giống như là long trời lở đất.

Từng tảng hoa Bỉ Ngạn Hoa màu đỏ rực nhanh chóng biến mất, các loại thực vật khác cũng nhanh chóng sinh trưởng, khôi phục thành một mảnh màu xanh một lần nữa.

Mà hoa Bỉ Ngạn bị Hà Tứ Hải cố định ở trong một phạm vi đặc biệt, hạn chế không cho nó khuếch tán ra bốn phía.

Mấy con khỉ vừa nãy không biết trốn đến nơi đâu lúc này đều chui ra, vây quanh mấy người Huyên Huyên không ngừng kêu ầm lên.

Tiếp theo là một tiếng hươu kêu, Đại Hoàng chạy như bay tới từ chân trời.

Chính là chạy như bay trên mặt nghĩa, đẹp giống như là trong Anime vậy.

"Chỉ có lúc này, em mới cảm giác anh mới thật sự giống với một thần linh." Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh cảm khái.

Hà Tứ Hải ở bên cạnh nghe vậy thì mỉm cười nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu của nàng.

Lưu Vãn Chiếu lập tức đánh rơi tay của hắn.

Nàng hờn dỗi nói: "Em lại không phải trẻ nhỏ, em lớn hơn anh đó."

"Vâng vâng vâng..."

Nhìn thái độ của Hà Tứ Hải qua loa như vậy, Lưu Vãn Chiếu hờn dỗi đánh ở trên vai hắn một quyền.

Đúng lúc này, mấy bọn nhóc đều chạy trở về.

"Các em muốn làm gì?"

"Hi hi... Về xem phim hoạt hình." Uyển Uyển đáp lại.

Bọn nhỏ còn không thèm dừng lại, vèo vèo chạy ra ngoài.

Đại Hoàng mới vừa hạ xuống từ trên không liền thấy tất cả bọn nhóc đều chạy đi.

Nó không khỏi có chút mất mát, phát ra tiếng kêu to ô ô rồi hạ thấp đầu xuống.

"Chiêm chiếp chiêm chiếp chiêm chiếp chiêm chiếp..." Mấy con khỉ ở bên cạnh cũng gãi mu bàn rồi kêu lên.

Giống như là đang nói còn có chúng nó nữa.

Nhưng mà Đại Hoàng xem thường, không hề liếc mắt nhìn chúng nó một cái, trực tiếp cong mông rồi bay đi.

Hà Tứ Hải và Lưu Vãn Chiếu liếc mắt nhìn nhau, không nhịn được mà nở nụ cười, sau đó cũng đi ra khỏi Phượng Hoàng Tập.

Sau đó phát hiện bà nội đã trở về rồi, Tôn Nhạc Dao cũng ở đây, đang ngồi nói chuyện cùng nàng.

Nhìn thấy Hà Tứ Hải đi ra, lập tức vẫy vẫy tay với hắn.

"Lại đây, bà nội mua đồ ăn ngon cho cháu."

Khá lắm, hình như nàng còn coi Hà Tứ Hải là trẻ nhỏ.

"Mua cái gì thế?"

"Hạt dẻ, ông chủ nói ăn rất ngon, đáng tiếc răng của bà nội không được, nếu không bà đã tự ăn rồi." Bà nội hào hứng nói.

"Có đúng không? Vậy cháu nếm thử một chút." Hà Tứ Hải hứng thú nói.

"Vãn Chiếu, cháu cũng nếm thử đi."

"Được, cảm ơn bà nội. Bà nội, canh vịt đêm nay có ngon không?"

"Uống ngon, bà vốn còn muốn mang về cho các cháu, nhưng mà mẹ cháu và mẹ của Tiểu Uyển nói không cần..."

"Bà nội, hạt dẻ đâu?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Đặt ở... Ạch..." Bà nội liếc nhìn bên tay phải, phát hiện túi hạt dẻ đặt vừa nãy đã không còn nữa.

Phản ứng đầu tiên của Tôn Nhạc Dao ngồi ở bên cạnh là nhìn về phía Huyên Huyên đang ngồi ở trên sô pha.

Quả nhiên thấy trên tay nàng đang cầm hạt dẻ, vừa gặm, vừa chuyên chú xem ti vi.

"Huyên Huyên, tại sao con không nói một tiếng mà đã lấy hạt dẻ đi rồi, đó là bà nội mua cho Tứ Hải." Tôn Nhạc Dao lớn tiếng nói.

"Để cháu nó ăn đi, mua rất nhiều mà." Bà nội lo lắng Tôn Nhạc Dao sẽ mắng Huyên Huyên cho nên vội vàng nói.

Huyên Huyên đang xem tivi lúc này mới quay đầu lại, nhìn hạt dẻ trong tay một chút, xấu hổ nói: "Con là nếm thử mùi vị giúp ông chủ."

"Có đúng không? Vậy có ngon hay không?" Hà Tứ Hải có chút buồn cười hỏi.

"Ăn thật ngon nha, đến, cho anh ăn."

Nàng cầm hạt dẻ, đặc biệt chạy đến đặt vào trong lòng bàn tay cho Hà Tứ Hải, làm như hạt dẻ này vốn là thuộc về nàng vậy.

"Con vật nhỏ này." Tôn Nhạc Dao ở bên cạnh vừa bực mình vừa buồn cười, đưa tay muốn cóc đầu nhỏ của nàng.

Bà nội lại kéo nàng qua một bên, che chở nàng, nói: "Không thể đánh đầu, sẽ trở nên ngốc."

"Hì hì." Huyên Huyên nở nụ cười đắc ý.

"Hiện tại cũng không thấy có gì là thông minh." Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh khẽ nói.

Huyên Huyên vẫn còn chưa phản ứng lại, chớp chớp con mắt.

"Nàng nói em ngốc." Hà Tứ Hải ở bên cạnh nói.

"Hừ hừ hừ..."

Huyên Huyên lập tức biến thành một con trâu tức giận, muốn va vào mông Hà Tứ Hải.

"Này, lại không phải anh nói, em đâm anh làm gì?" Hà Tứ Hải né tránh đầu nhỏ của Huyên Huyên, cảm thấy cạn lời rồi.

"Em đánh không lại nàng." Huyên Huyên nói với vẻ hùng hồn.

"Vậy em có thể đánh được anh sao?"

"Đánh không lại."

"Vậy em còn đánh?"

"Anh là ông chủ, em là tiểu bảo bối của anh, anh không nỡ đánh em, ha ha..."

Hà Tứ Hải:...

Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh biểu thị không quan tâm, còn tiểu bảo bối?

Nhưng mà, Lưu Vãn Chiếu càng yêu thích một Hà Tứ Hải như vậy, hắn lúc này mới càng giống với một con người.

Mà bà nội và Tôn Nhạc Dao ở bên cạnh lại cười đến không ngừng được.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment