Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1048 - Chương 1048: Báo Ứng Của Hồng Bảo Thành.

Chương 1048: Báo Ứng Của Hồng Bảo Thành. Chương 1048: Báo Ứng Của Hồng Bảo Thành.

Hồng Bảo Thành đang uống rượu một mình ở bên ngoài, sau đó lắc lư đi trở về.

Vốn là muốn đi gội đầu, nhưng nghĩ tới hôm qua mới đi.

Ngày hôm nay lại đi thì thân thể có chút không cho phép, dù sao thì tuổi tác hắn cũng không còn nhỏ nữa rồi.

Tuy rằng hắn ly hôn vì ngoại tình, trách nhiệm nằm ở hắn, thế nhưng hắn vẫn được phân một ít tài sản, cộng với số tiền kiếm được trước đây cho nên hắn vẫn còn có tiền để phung phí một quãng thời gian thật dài.

Nhưng mà từ khi mẹ con Lộc Văn Dao nhảy lầu, tất cả bạn bè đều phân rõ giới hạn với hắn, không còn lui tới nữa. Đây là điều mà hắn không nghĩ tới.

"Phi, thứ đồ gì."

Hồng Bảo Thành phát tiết bất mãn trong lòng.

Phải biết trước đây bọn họ vô cùng ước ao đối với mình.

Có một cô gái vừa trẻ tuổi vừa xinh đẹp cứ khăng khăng một mực với hắn, chỉ điều này thôi đã có thể chứng minh mị lực và sự thành công của hắn rồi.

Nhưng còn bây giờ thì sao?

"Một bầy chó."

"Hiện tại đều cảm thấy tôi nhân phẩm kém, không phải người tốt rồi đúng không? Giả bộ sói đuôi to cái gì chứ, người nào mà không biết, đều con mẹ nó cùng một cái đức hạnh với tôi, giả bộ thanh cao cái gì..."

Hồng Bảo Thành vừa đi vừa chửi mát, khiến cho mấy người già ra đường rèn luyện thân thể vào buổi tối kia đều tránh xa hắn.

Tuy rằng bọn họ là người già, có thể hoành hành vô kỵ, không có gì lo sợ, thế nhưng gặp phải người say khướt thì cũng không dám đụng lung tung.

Từ khi ly hôn với vợ, con trai lại bị phán cho vợ, Hồng Bảo Thành xem như là triệt để thả bay mình.

Trước đây người trước người sau đều là phong độ nhẹ nhàng, ăn nói có chừng mực, hiện hình tượng người đàn ông trung niên thành công lại trở trở thành người đàn ông trung niên đầy mỡ chỉ trong nháy mắt.

Nhưng mà bây giờ hắn cũng không để ý nữa, như vậy trái lại càng thoải mái, càng tự tại, muốn ăn thì ăn, muốn uống thì uống, cũng không cần kiêng kỵ này, kiêng kỵ kia.

Đương nhiên, chất lượng cuộc sống rõ ràng giảm xuống đi rất nhiều.

Ngay cả đi rửa chân thì chất lượng của người phục vụ cũng kém hơn trước đây rất nhiều.

Đây là chỗ duy nhất khiến cho hắn cảm thấy không hài lòng.

Hắn cũng không phải không nghĩ tới Đông Sơn tái khởi, nhưng làm trong cái nghề này của bọn họ đều dựa cả vào quan hệ giữa người với người.

Hiện tại danh tiếng của hắn bị phá huỷ, mọi người cũng không muốn phản ứng đến hắn nữa, muốn Đông Sơn tái khởi đều không có cơ hội.

Trừ khi hắn thay đổi ngành nghề rồi bắt đầu lại từ đầu, nhưng mà hắn đã cái tuổi này rồi lại có thể như thế nào đây.

"Đàn bà thối, còn có tiện chủng kia, chết rồi đều không để cho người ta sống yên ổn. Tao thực sự là mù mà, làm sao lại coi trọng nữ tiện nhân này cơ chứ. Ông đây cho cô ăn, cho cô uống, cho cô tiền tiêu, sao cô lại không biết đủ đây..."

Hồng Bảo Thành vừa hùng hùng hổ hổ vừa mở cửa đi vào.

Sau đó liền nghe thấy giọng của một người phụ nữ trả lời lại hắn: "Bởi vì tôi tham nha, tôi còn muốn càng nhiều hơn..."

"Tao liền biết..." Hồng Bảo Thành nghe vậy thì tiếp lời.

Sau đó...

Hắn hoảng sợ nhìn về phía trước.

Liền thấy Lộc Văn Dao quàng khăn qua vai, đầu đội mũ phượng, cầm một cái ô giấy dầu, đứng ở trong phòng khách, yêu kiều cười khẽ nhìn hắn.

"Cô... Cô... Cô tại sao lại ở chỗ này, cô là người hay là quỷ?" Hồng Bảo Thành run cầm cập hỏi.

"Anh nói xem?" Lộc Văn Dao cười hỏi.

Nàng nhẹ nhàng chuyển động chuôi dù một chút.

Sau đó tiếng cười vang lên ở khắp nơi bên trong phòng.

Không cần phải nói rồi, nào có người cười như vậy? Còn có cả tiếng vang nữa.

Men say của Hồng Bảo Thành hoàn toàn biến mất, hai chân đều có chút như nhũn ra. Hắn xoay người muốn mở cửa đi ra ngoài, nhưng lại phát hiện không thấy nữa.

Đúng, chính là không thấy nữa, phía sau hắn đã biến thành một bức tường, nào có cửa gì nữa?

Tuy rằng buổi tối uống một chút rượu, nhưng mà hắn cũng không có uống say, đương nhiên là cũng không có hồ đồ.

Hắn nhớ rõ ràng, vừa rồi là hắn mở cửa đi vào, cho nên cửa đương nhiên là ở ngay phía sau, không thể không thấy được.

Hắn đưa tay sờ loạn ở trên tường một trận, nhưng mà cảm xúc rõ ràng nói cho hắn, đây chính là một bức tường.

"Cô đều chết rồi, cô còn muốn làm gì..." Hồng Bảo Thành run rẩy hỏi.

Hắn không dám xoay người lại, dán thật chặt vào tường, như vậy sẽ làm hắn cảm thấy có thêm chút cảm giác an toàn hơn.

Nhìn Hồng Bảo Thành trước mắt, Lộc Văn Dao phát hiện mình lúc trước có phải là bị quỷ che mắt rồi hay không, nếu không vì sao lại thích một người đàn ông như vậy, cuối cùng không chỉ mất đi tính mạng của chính mình, mà còn có con gái...

Nghĩ tới đây, cơn tức giận lập tức bùng lên.

Mà thần lực của Bình An nương nương đã phóng đại cơn tức giận này lên rất nhiều.

Không khí bốn phía dường như trở nên lạnh đi, cho dù Hồng Bảo Thành mặc quần áo dày thì vẫn cảm nhận được hơi lạnh thấu xương, xuyên thấu qua quần áo của hắn, thâm nhập làn da của hắn, xâm nhập vào xương tủy của hắn, có một loại cảm giác như muốn đóng băng cả người hắn.

Hồng Bảo Thành không ngừng mà đánh vào vách tường theo bản năng, giống như hy vọng có thể đánh thủng được một cái lỗ trên bức tường này.

"Anh đang làm gì thế?" Đúng lúc này, giọng nói của Lộc Văn Dao lại vang lên.

Hồng Bảo Thành cảm giác hai tay đánh vào hư không, trước mắt nào có vách tường gì. Hắn đang đứng đối diện với Lộc Văn Dao.

Lộc Văn Dao mỉm cười nhìn hắn.

Trước đây hắn rất thích nụ cười của Lộc Văn Dao, cảm thấy nét cười của nàng vô cùng vui tươi, vào lần thứ nhất thấy nàng, hắn chính là bị nét cười của nàng hấp dẫn.

Hắn muốn có được nàng, chiếm lấy nàng, để nụ cười tuyệt đẹp này chỉ thuộc về một mình hắb.

Nhưng mà hiện tại, hắn lại vô cùng hoảng sợ đối với cái nụ cười này.

"Cô muốn làm gì, tự cô nhảy lầu, không có quan hệ gì với tôi. Cô đừng tìm đến tôi, cô đừng tìm đến tôi..." Hồng Bảo Thành quỳ trên mặt đất cầu xin.

"Bởi vì tôi tham nha, tôi muốn anh, muốn anh đi cùng với tôi..." Lộc Văn Dao cười nói.

Nụ cười của nàng vẫn xinh đẹp như cũ, nhưng mà Hồng Bảo Thành nghe vào trong tai lại có một loại cảm giác sởn cả tóc gáy.

"Van cầu cô, van cầu cô, tôi còn không muốn chết, tôi còn có vợ con, trong nhà còn có người già..." Hồng Bảo Thành cầu xin.

"Anh không phải là đã ly hôn rồi sao? Trong nhà tôi cũng có người già, anh nhìn xem tôi bây giờ thật tốt. Anh đi cùng tôi đi, đi cùng tôi đi..."

Giọng nói vang vọng ở trong nhà, phảng phất như được truyền đến từ nơi cực kì xa xôi.

Đúng lúc này, Hồng Bảo Thành ngẩng đầu chớp mắt, hắn bỗng nhiên chú ý tới cửa thì ra ở ngay sau lưng Lộc Văn Dao.

Hắn cắn răng, đột nhiên đứng lên, trực tiếp xông qua.

Lộc Văn Dao giống như khí cầu, nhẹ nhàng mà bị hắn xuyên qua.

Sau đó hắn kéo cửa rồi xông ra ngoài, trong lòng mừng rỡ.

Hắn không đi thang máy, xông thẳng xuống cầu thang, chạy xuống tầng dưới.

Hắn ở tầng 22, đi từng tầng từng tầng xuống dưới.

Hắn cảm thấy mình chưa từng chạy nhanh như vậy.

Trong lòng hắn nổi lên vô hạn hi vọng, nhưng mà rất nhanh hắn lại bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

22, 21, 20, 18... 20, 21...

Mỗi lần đến tầng mười tám, hắn liền bắt đầu một vòng tuần hoàn mới.

Hắn muốn dừng lại, nhưng mà mỗi lần dừng lại, liền có thể nghe thấy tiếng bước chân của Lộc Văn Dao vang lên từ phía sau.

Hắn không muốn bị Lộc Văn Dao đuổi theo, chỉ có thể không ngừng mà chạy băng băng.

Cho nên hắn không thể dừng...

Ngày thứ hai, có người phát hiện Hồng Bảo Thành bị hôn mê vì mất sức, sau đó đưa hắn đến bệnh viện.

Hồng Bảo Thành nhặt về được một cái mạng, thế nhưng hắn hoàn toàn điên rồi.

Hắn luôn miệng nói Lộc Văn Dao đuổi theo hắn ở phía sau, muốn mang hắn đi.

Đồng thời chỉ cần nhìn thấy cầu thang thì hắn sẽ không ngừng mà chạy qua chạy lại ở trên cầu thang, mãi đến tận khi bản thân mình mất sức mà hôn mê.

Vợ đã ly hôn với hắn, lại còn phải chăm sóc cho con, nào có thời gian quan tâm đến hắn, trực tiếp đưa hắn vào bệnh viện tâm thần.

Bác sĩ sợ hắn bị thương, chỉ có thể quấn hắn vào trên giường bệnh.

Hồng Bảo Thành cứ như vậy, bị trói ở trên giường bệnh mà sống hết nửa đời còn lại.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment