Một cánh tay bóng loáng ôm eo Hà Tứ Hải từ phía sau.
Một thân thể mềm mại dán thật chặt ở phía sau lưng hắn.
Một đôi chân dài bóng loáng nhẵn nhụi mắc lên trên đùi của hắn.
"Anh đang suy nghĩ gì?" Giọng nói lười biếng của Lưu Vãn Chiếu vang lên sau lưng Hà Tứ Hải.
"Anh đang nghĩ, em là nhất thời kích động, hay là sau khi đắn đo suy nghĩ mới đưa ra quyết định? Nếu như em hối hận rồi, anh có thể lấy xuống giúp em."
Hà Tứ Hải nhìn đồ án nhợt nhạt trên cánh tay nàng rồi hỏi.
Lưu Vãn Chiếu cũng không trả lời vấn đề này, mà là trực tiếp hỏi ngược lại: "Anh không thích con gái sao?"
"Sẽ không, so với con trai thì anh lại càng thích con gái hơn một chút?"
Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì lộ ra vẻ mặt quả nhiên là như vậy.
Từ việc ở chung với bọn nhỏ trong ngày thường liền có thể nhìn ra.
"Nhưng mà, tại sao lại vậy chứ?" Lưu Vãn Chiếu cũng có chút ngạc nhiên hỏi.
"Bởi vì anh là đàn ông, đàn ông hiểu rõ đàn ông, đàn ông không có người nào tốt cả." Hà Tứ Hải nói với vẻ chém sắt như chém bùn.
"Ha ha, cũng bao gồm cả anh sao?" Lưu Vãn Chiếu cười hỏi.
"Đương nhiên." Hà Tứ Hải không chút do dự mà đáp lại.
Lưu Vãn Chiếu ở sau lưng cười đến không ngừng run rẩy, khiến cho ma sát ra điện, nhiệt độ lại tăng lên lần nữa.
Một bầu không khí ám muội lan tràn ở giữa hai người bọn họ.
Đúng lúc này, Hà Tứ Hải đột nhiên nói: "Em vẫn còn chưa trả lời vấn đề của anh đó?"
"Tất cả mọi người sinh con đều không thể tự chủ lựa chọn, nếu như có cơ hội tự chủ lựa chọn thì em nghĩ phần lớn mọi người đều nhất định sẽ đồng ý."
"Cho nên cơ hội hiếm có, em tại sao lại không muốn chứ?"
Được rồi, lời nói của Lưu Vãn Chiếu có lý có chứng cứ, hẳn là nàng cũng đã đắn đo suy nghĩ rồi. Hà Tứ Hải cũng không tiện nói thêm gì nữa rồi.
Hơn nữa, hắn cũng rất yêu thích nhóc con kia...
Hắn xoay người ôm thân thể vừa mềm mại vừa nóng như lửa kia vào trong lòng.
"Ừm ~ "
...
Một trận vui thích qua đi, Lưu Vãn Chiếu đỏ mặt tựa vào trên vai của Hà Tứ Hải, vai nói: "Tối mai anh có rảnh không?"
"Tối mai? Có nha, làm sao thế?"
"Em đây không phải đã nộp đơn đơn xin từ chức sao? Cho nên mấy người cô Vu chuẩn bị mời em ăn bữa cơm chia tay, anh trước đó cũng đã gặp các nàng..."
Hà Tứ Hải nghe vậy có chút bừng tỉnh, hắn nhớ ra rồi, lần trước tới đón Lưu Vãn Chiếu tan làm đúng là có gặp qua các nàng.
Một là cô Vu dạy ngữ văn, một vị là cô Lý dạy toán học.
Hai vị giáo viên này nói chuyện rất thú vị, quan hệ rất tốt, lại yêu thích đấu đá lẫn nhau.
"Các nàng biết anh cho nên bảo em mang anh đi cùng." Lưu Vãn Chiếu nói xong, hơi đứng dậy, nhìn Hà Tứ Hải với vẻ mặt đầy chờ mong.
Hà Tứ Hải đưa tay ấn đầu nàng xuống, để cho nàng tiếp tục tựa ở trên vai của mình.
"Vậy em muốn anh đi không?"
"Đương nhiên rồi."
"Vậy thì đi."
Lưu Vãn Chiếu hài lòng đến mức quấn tới quấn lui giống như là bạch tuộc.
...
Tối ngày thứ hai.
"Cho nên hai người muốn đi ra ngoài ăn uống thỏa thuê, còn không mang theo con sao?" Đào Tử trợn mắt lên hỏi.
"Đúng, còn không mang theo em?" Huyên Huyên ở phía sau vừa chống nạnh vừa giậm chân một cái, vô cùng khí thế.
"Hi hi... Em muốn..."
"Không, em không muốn... Anh đã nói với các em rồi, bọn anh không phải là đi ăn uống thỏa thuê, là ra ngoài gặp bạn bè."
Hà Tứ Hải đưa tay vỗ vỗ đầu nhỏ của Uyển Uyển, ngăn lại lời nói kế tiếp của nàng.
"Vậy buổi tối hai người không ăn cơm sao?" Huyên Huyên ở bên cạnh hỏi.
"Đương nhiên ăn."
"Vậy anh còn nói không phải là đi ăn uống thỏa thuê. Ông chủ... chị... Mang em đi cùng có được hay không, em rất là ngoan nha." Huyên Huyên lập tức ôm lấy Lưu Vãn Chiếu làm nũng.
Đào Tử thấy thế, cũng học theo dáng vẻ của Huyên Huyên, ôm lấy đùi Hà Tứ Hải.
Uyển Uyển ở bên cạnh hi hi ha ha nóng lòng muốn thử.
"Bọn anh thật sự không phải là vì ăn uống thỏa thuê, chỉ là đi tụ họp với bạn bè một chút mà thôi." Nhìn đồ vật nhỏ ôm bắp đùi mình, Hà Tứ Hải rất là bất đắc dĩ.
"Chúng con cũng muốn gặp mặt bạn bè." Đào Tử nói.
Nhìn nàng nói lời này, Hà Tứ Hải không nhịn được mà bật cười.
"Các nàng lại không phải là bạn của con."
"Không sao, con có thể làm bạn với các nàng." Đào Tử nói.
Hà Tứ Hải bất đắc dĩ nhìn về phía Lưu Vãn Chiếu, lẽ nào thật sự phải đưa ba đứa nhỏ này theo hay sao, không đúng, hẳn là bốn người.
Còn Đồng Đồng đứng ở bên cạnh vẫn luôn không nói chuyện nữa.
Nhưng mà ăn một bữa cơm, mang theo bốn đứa bé còn ra chuyện gì đây?
Người khác còn tưởng rằng nhà nghèo không được ăn cơm, thừa cơ ăn một bữa cũng nên.
"Mẹ ngày hôm nay có mua thịt ba chỉ và cánh gà, làm rất nhiều thịt ba chỉ, lòng đỏ trứng và cánh gà, xem ra các con không có lộc ăn rồi. Bà nội, bà buổi tối nhớ ăn nhiều một chút nha..."
Tôn Nhạc Dao ở bên cạnh hời hợt nói.
Huyên Huyên đang ôm bắp đùi chị gái chơi xấu nghe vậy thì sửng sốt rồi.
Sau đó, nàng trực tiếp thả chân Lưu Vãn Chiếu ra rồi nói: "Người lớn là nhàm chán nhất rồi, mỗi lần ăn cơm cơm đều nói chuyện đi nói chuyện lại, không chơi vui một chút nào, em mới không muốn đi."
Nói xong nàng liền xoay người đi về phía Tôn Nhạc Dao: "Mẹ, chúng ta lúc nào mới ăn cơm vậy?"
"Làm sao, con đã đói bụng rồi à?"
"Không, con chỉ là không thể chờ đợi được nữa mà muốn ăn đồ ăn mẹ làm. Đồ ăn mẹ làm thực sự là quá ngon rồi, đệ nhất thiên hạ..."
Mọi người nhìn nhau, sau đó cùng nhau nở nụ cười.
Đào Tử thấy Huyên Huyên không đi nữa, nàng cũng không đi nữa.
Nhưng mà, khí thế không thể yếu đi được.
Nàng thả đùi Hà Tứ Hải ra, nói với vẻ khinh thường: "Hừ, bụng thật hẹp hòi, không nam tử hán một chút nào."
Nói xong liền xoay người chạy.
Uyển Uyển nhìn trái, nhìn phải, sao đều chạy hết rồi, hiahiahia...
Hà Tứ Hải nhìn về phía nàng.
Nàng lập tức che miệng nhỏ của mình lại.
"Làm sao, em còn muốn đi cùng với bọn anh sao?" Hà Tứ Hải nhìn nàng rồi hỏi.
"Ông chủ, anh muốn em đi với bọn anh sao?" Uyển Uyển mở to hai mắt, tò mò hỏi.
Hà Tứ Hải:...
"Anh không cần phải sợ, phải dũng cảm một chút, kết giao nhiều bạn bè một chút, hi hi ha ha..."
Khá lắm, đây đại khái là lời mẹ của nàng nói với nàng đi.
"Uyển Uyển, nhanh lên một chút, chúng ta cùng dựng gian phòng nhỏ..." Giọng nói của Huyên Huyên vang lên.
Uyển Uyển lập tức cong mông nhỏ rồi chạy đi mà không thèm quay đầu lại.
Hà Tứ Hải nhìn về phía Đồng Đồng vẫn đứng không nói chuyện ở bên cạnh.
"Em cũng không muốn đi cùng hai người." Đồng Đồng bày ra vẻ mặt chẳng đáng.
"Em chỉ là muốn hỏi anh một chút là, lúc nào mới giúp em tìm được người nhà của em?" Đồng Đồng nói xong thì quay đầu lại liếc mắt nhìn mấy người Huyên Huyên và Tôn Nhạc Dao.
Nói thực sự, không ước ao là giả, trước đây nhà nàng cũng chính là náo nhiệt như thế.
"Yên tâm đi, anh nghĩ cũng sắp rồi. Anh đã đáp ứng em thì nhất định sẽ làm được." Hà Tứ Hải nói.
Đồng Đồng nghe vậy thì gật gật đầu, bày ra dáng vẻ giống như người lớn rồi nói: "Hừm, em tin tưởng anh."
Nói xong, nàng cũng xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng của nàng, Hà Tứ Hải nhẹ nhàng xoa xoa mi tâm, đều nói bọn chuột nhắt nhát gan, lúc này đã mấy ngày rồi, con chuột trốn đi ngày hôm đó cũng không thèm quay trở về để kiểm tra một phen.
"Làm sao thế, rất phiền phức sao?" Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh lo lắng hỏi.
"Không có chuyện gì, chúng ta đi thôi." Hà Tứ Hải kéo tay của nàng, đi ra ngoài cửa.
Đi tới cửa, hắn như nhớ tới cái gì, quay đầu lại nói với bà nội: "Bà nội, chúng cháu đi ra ngoài một lát."
"Biết rồi, nhớ về sớm một chút." Bà nội cười nói.
"Được." Hà Tứ Hải đáp ứng một tiếng.
Hắn rất yêu thích loại cảm giác ra cửa có người dặn dò này.
------
Dịch: MBMH Translate