Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1051 - Chương 1051: Liên Hoan.

Chương 1051: Liên Hoan. Chương 1051: Liên Hoan.

Quán cơm là cô Vu đặt.

Không phải là khách sạn gì lớn, nhưng nghe cô Vu nói mùi vị vô cùng tốt.

Nàng và chồng nàng thường xuyên mang con nhỏ tới ăn.

"Tôi thấy không phải mùi vị tốt, chính là cách nhà cô gần thì đúng hơn." Lúc đó cô Lý nhổ nước bọt nói.

"Đương nhiên, gần cũng là một mặt." Cô Vu cũng không có phủ nhận.

Nàng cũng không để ý cô Lý nói nàng, dù sao nàng biết, đối phương nói chuyện mà không dỗi người ta một câu thì cả người sẽ không có cảm giác dễ chịu.

Lúc Hà Tứ Hải lái xe mang theo Lưu Vãn Chiếu đến, cô Vu và cô Lý đã đến rồi.

Đây là một quán lẩu, cũng không có dây chuyền cũng không có danh tiếng, chỉ là một quán lẩu rất bình thường.

Nhưng mà nhìn dáng vẻ thì hẳn là nhiều năm rồi, vẫn dùng là loại nồi đồng nấu than kia.

"Cô Lưu, chỗ này..."

Nhìn thấy hai người Hà Tứ Hải đi vào từ phía xa, cô Vu nhiệt tình đứng dậy.

Quán lẩu đều được ngăn cách bởi từng ghế lô, người không đứng lên đến thì đúng là không nhất định có thể tìm ra được.

Tuy rằng còn không ăn, không biết mùi vị cụ thể, nhưng xem ra hẳn là không tệ, nếu không cũng không có người ngồi đầy như vậy.

Cô Vu vẫn đeo kính mắt, tóc uốn ngang vai.

Cô Lý vẫn là kiểu đuôi ngựa gọn gàng nhanh chóng.

Hai người đều không có bao nhiêu thay đổi so với lần gặp mặt Hà Tứ Hải trước đó.

Chỉ có điều lần trước thấy các nàng đều mặc áo lông thật dày, mà lần này, bởi vì trong quán lẩu tương đối ấm áp, hai người đều cởi áo khoác ra, còn lại chiếc áo mỏng bên trong.

Sau đó, có thể nhìn ra cô Vu tuy rằng hơi thấp, cũng hơi mập một chút, thế nhưng vóc người lại khá hơn một chút.

Mà vóc người cô Lý cao gầy tinh tế, quá gầy, trái lại có vẻ khó coi.

Đương nhiên đây chỉ là kết luận của Hà Tứ Hải sau khi tùy tiện nhìn lướt qua mà thôi. Hắn là người đứng đắn, rất nhanh đã thu hồi ánh mắt.

Quan hệ của Lưu Vãn Chiếu và rất nhiều giáo viên ở trong trường học đều không tệ, nhưng tốt nhất chính là hai người này rồi.

Cho nên tối hôm nay cũng chỉ có hai người các nàng, cũng không gọi các vị giáo viên khác.

Loại bàn đặt trước cũng là loại bàn đôi.

Hai giáo viên ngồi một bên, còn lại để cho Hà Tứ Hải và Lưu Vãn Chiếu.

"Thật thực sự là quá khách sáo rồi, hẳn là tôi mời các người ăn cơm mới đúng, cảm ơn các người từ trước đến nay đã luôn chăm sóc Vãn Vãn trong công việc." Hà Tứ Hải nói trước.

"Nào có, bản thân cô Lưu đã rất ưu tú rồi, nào cần chúng tôi chăm sóc. Được rồi, trước không nói những thứ này nữa, nhanh ngồi một chút đi. Chúng tôi đã tự chủ trương gọi một vài món ăn trước, các người nhìn xem có gì muốn gọi thêm thì cứ việc gọi." Cô Vu nhiệt tình chào hỏi.

Hà Tứ Hải cũng không khách sáo nữa, lôi kéo Lưu Vãn Chiếu ngồi xuống, tiếp nhận menu mà cô Lý đưa tới, đồng thời thuận tay đưa cho Lưu Vãn Chiếu.

"Tình cảm của hai người thật là tốt." Cô Lý cười nói.

"Trước đây tình cảm của tôi và chồng cũng rất tốt, giống như một đôi vợ chồng trẻ, đi đâu cũng có nhau, bây giờ thì hay rồi, hoàn toàn xem tôi là anh em, còn thường xuyên bày ra vẻ mặt ghét bỏ kia." Cô Vu cười nói.

"Ồ ~, tôi và cô không giống nhau, tình cảm của tôi và chồng vẫn mười năm như cũ, chưa bao giờ thay đổi."

"Là bởi vì mười năm trước đã coi cô là anh em rồi sao?" Cô Vu nghe vậy lập tức nói.

Cô Lý nghe vậy không chỉ không hề tức giận mà còn nở nụ cười, tán thưởng: "Thông minh, xứng đáng là cô."

Cô Vu nghe vậy thì lập tức đắc ý.

Sau đó phản ứng lại, còn có Hà Tứ Hải ở chỗ này.

"Hai chúng tôi chính là như vậy, cậu chớ để ý." Cô Vu nói.

"Không có chuyện gì, nhưng mà tình cảm của hai người thật sự rất tốt." Hà Tứ Hải nói.

"Ai tốt với nàng?" ×2

Hai người trăm miệng một lời.

"Sao cô lại học tôi?" ×2

"Hừ." ×2

Sau đó một người quay đầu về bên trái, một người quay đầu về bên phải.

Lưu Vãn Chiếu đưa Menu trong tay cho Hà Tứ Hải, nói: "Tình cảm của cô Vu và cô Lý vẫn luôn như vậy, khiến cho người ta đúng là phải ước ao. Có lúc em còn nghĩ, nếu như trong hai người các nàng có một người là nam, không biết liệu có thể kết hôn hay không?"

"Cắt, ai sẽ theo nàng chứ?" ×2

"Ha ha..." Lần này Hà Tứ Hải thực sự không nhịn được.

Hai vị giáo viên này đúng là rất vui vẻ.

Thấy người đến đủ, người phục vụ bắt đầu mang đồ ăn lên cho bọn họ.

"Đừng nhìn quán lẩu này không có danh tiếng gì, nhưng mùi vị thật sự rất tốt, ăn qua một lần, lần sau các người nhất định sẽ quay lại." Cô Vu vừa gắp rau vào trong nồi lẩu, vừa nói.

"Đúng đấy, cho nên bình thường lúc nghỉ ngơi, cô và chồng đều thường đến đây ăn sao?" Cô Lý hỏi.

"Đương nhiên."

"Tôi thấy không phải là mùi vị tốt, là cô lười không muốn nấu cơm thì đúng hơn?" Cô Lý lập tức đâm trúng mạch máu của cô Vu.

"Ha ha, nào có, nào có..." Cô Vu xấu hổ cười nói.

"Mọi người đều là phụ nữ, đừng lừa mình dối người làm gì, người phụ nữ nói nào có thì chính là có." Cô Lý hóa thân thành chiếc máy khịa người vô tình.

"Lại nói, lại nói nữa thì ngày nghỉ sau này tôi đều sẽ đến nhà cô ăn cơm ké..."

Cô Vu "Thẹn quá hoá giận".

"Được đó, không thành vấn đề, thế nhưng cô đến chơi, cũng không thể tay không tới cửa được chứ? Tôi biết, cô không phải là người không biết xấu hổ như vậy, có đúng hay không?"

Cô Vu:...

"Tôi mang theo cả con trai của mình nữa." Cô Vu suy nghĩ một chút rồi nói.

Cô Lý:...

"Cô Vu, không thù không oán, cô không cần phải như vậy?"

Cô Lý trực tiếp bị làm cho lúng túng, con trai của cô Vu lớn hơn con gái của cô Lý một tuổi, hơn nữa chính là cái tuổi mà người ghét chó ghét.

"Sợ chưa?" Cô Vu dào dạt đắc ý.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment