Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1052 - Chương 1052: Bệnh Alzheimer

Chương 1052: Bệnh Alzheimer Chương 1052: Bệnh Alzheimer

Cô Vu không khoa trương, hương vị của lẩu đúng là không tệ.

Đặc biệt là nước chấm, đại khái dùng phương pháp đặc thù điều chế, vô cùng ngon.

Cho nên nước chấm trong cửa hàng cũng là thu phí.

"Cô tiểu Lưu, sau khi cô từ chức, chuẩn bị đi làm cái gì thế? Trước ở trong văn phòng, cũng không tiện hỏi cô." Cô Lý vừa ăn vừa nói.

Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì liếc mắt nhìn Hà Tứ Hải.

Nàng cũng chưa hề nói lung tung về chuyện quỹ ở trường học.

Hiện tại thấy cô Lý hỏi, nàng muốn trưng cầu ý kiến của Hà Tứ Hải trước.

"Lại không phải là việc gì không thể lộ ra ngoài, có cái gì mà không thể nói, nói đi." Hà Tứ Hải cười nói.

Nghe lời này của Hà Tứ Hải, hai vị giáo viên càng cảm thấy tò mò.

"Tứ Hải mở một cái quỹ, tôi chuẩn bị qua giúp đỡ anh ấy." Lưu Vãn Chiếu lúc này mới lên tiếng.

"Hạt nêm? Hạt nêm gì? Hạt nêm cầu lớn sao?" Cô Vu nghi hoặc hỏi.

"Là quỹ, loại quỹ đầu tư, không phải hạt nêm, đồ ngốc." Cô Lý trực tiếp mở miệng khịa một câu.

Sau đó tò mò hỏi: "Các người chuẩn bị đầu tư công ty sao?"

"Không phải, là quỹ từ thiện." Hà Tứ Hải nói.

"Quỹ từ thiện?" Hai vị giáo viên nghe vậy thì liếc mắt nhìn nhau, tràn đầy ngạc nhiên.

"Đúng, quỹ từ thiện, chủ yếu là trợ giúp một số trẻ em và gia đình cần trợ giúp."

"Vậy có phải là có rất nhiều tiền?" Cô tò mò hỏi.

Hà Tứ Hải cười cười, không trả lời vấn đề này của các nàng.

"Ngốc, đương nhiên là phải rất nhiều tiền nha, cô nghe nói đến quỹ từ thiện nào nghèo chưa?" Cô Lý nói.

"Ai ~ "

Cô Vu bỗng nhiên thở dài một tiếng rồi nói: "Nói đến quỹ từ thiện, tôi lập tức nghĩ đến lão Tào nhà chúng tôi, lão Tào là chồng tôi..."

Cô Vu còn không quên giải thích một câu với Hà Tứ Hải.

"Lão Tào làm sao rồi?" Cô Lý hóa thành diễn viên phụ hoàn mỹ.

"Thân thể của Lão Tào vẫn không được, năm ngoái còn phẫu thuật ở bệnh viện, tốn hơn một triệu, của cải đều móc trống rỗng, không nghĩ tới năm nay lại tái phát rồi..."

"Lão Tào bị bệnh gì? Rất nghiêm trọng sao." Vai diễn phụ là cô Lý lập tức cẩn trọng hỏi.

"Đúng vậy, bệnh gì thế?"

"Tôi đang hỏi cô đó?"

"Tôi biết, nhưng mà tên bệnh kia quá dài rồi, trong lúc nhất thời không nhớ được."

"Có phải là bệnh động mạch não tự thể trội kết hợp nhồi máu dưới vỏ và bệnh não chất trắng?"

"Đúng, đúng, chính là bệnh này."

"Cô Lưu, cô đừng nhìn tôi hiện tại bên ngoài ngăn nắp, ô ô... Thực ra nhà tôi chỉ còn lại bốn bức tường thôi, tháng ngày hoàn toàn không vượt qua nổi rồi. Cô đã làm quỹ từ thiện, có thể trợ giúp cho gia đình chúng tôi một chút hay không. Tôi cũng không cần nhiều, trăm ngàn hoặc 80 ngàn là được..."

Lưu Vãn Chiếu đương nhiên biết nàng đang nói đùa, che khóe miệng cười đến không ngừng được.

"Xem ra tuổi của chồng cô Vu cũng không nhỏ, các người có thể ở cùng nhau, nhất định là tình yêu chân thành." Hà Tứ Hải ở bên cạnh bỗng nhiên với với ý vị sâu xa.

"Có ý gì?" Cô Vu nghi hoặc hỏi.

"Nếu như tuổi không lớn lắm, làm sao sẽ bị Alzheimer được? Cũng chính là bệnh si ngốc của tuổi già." Hà Tứ Hải nói.

Cô Vu phản ứng lại.

→_→

Cô Lý bắt đầu cười ha hả.

Thì ra cái gọi là bệnh động mạch não tự thể trội kết hợp nhồi máu dưới vỏ và bệnh não chất trắng, chính là bệnh Alzheimer.

Hà Tứ Hải biết, là bởi vì đó là thù lao của giáo sư Tề Nguyên Hà.

Hai vị giáo viên này đúng là người vô cùng tốt, cũng là người rất thú vị.

Nghĩ đến làm học sinh của các nàng nhất định cũng là rất hạnh phúc.

Nhưng mà bữa tối cuối cùng vẫn là do Hà Tứ Hải thanh toán.

Mượn cớ đi vệ sinh rồi thanh toán.

Không phải rất nhiều, bốn người hết chưa tới bốn trăm tệ.

Hai vị giáo viên nói cảm ơn với Hà Tứ Hải, nói tốt về các nàng…, cũng không lập dị nữa.

Sau khi ăn cơm xong, ai về nhà nấy, nhưng mà bởi vì nhà cô Vu ở ngay gần đây nên cô Lý chuẩn bị đến nhà nàng ngồi một chút, thuận tiện mua cho con trai của nàng mấy quyển bài tập phụ đạo...

Bởi vì có Hà Tứ Hải, Lưu Vãn Chiếu liền không đi rồi, hẹn cẩn thận ngày mai gặp ở trường học, sau đó mọi người liền tách ra.

Lúc Hà Tứ Hải sắp lái xe đến tiểu khu, cũng mới có chín giờ rưỡi.

Thời tiết dần trở nên ấm áp, bên hồ Kim Hoa càng ngày càng có nhiều người già đi ra ngoài tản bộ và rèn luyện thân thể.

"Nếu không chúng ta cũng xuống đi dạo một chút đi?" Lưu Vãn Chiếu đề nghị.

Hà Tứ Hải đương nhiên không có phản đối, tìm một chỗ rồi dừng xe lại ở ven đường.

"Hai người chúng ta hình như đã lâu rồi không có đi dạo như vậy rồi." Lưu Vãn Chiếu kéo cánh tay Hà Tứ Hải, đi dạo ở bên hồ.

"Lời này cũng không cần cho Huyên Huyên hoặc là Đào Tử nghe thấy, nếu không các nàng sẽ phải tức giận đó, sau đó sẽ mổ mông của em." Hà Tứ Hải cười nói.

Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì hờn dỗi đánh lên cánh tay Hà Tứ Hải một cái.

Lúc này, Hà Tứ Hải lại nói: "Có phải là chê thời gian của anh và em ít đi hay không? Anh đã nói với em, chờ sau khi em không làm giáo viên nữa, thời gian sẽ nhiều lên, đến thời điểm anh mỗi ngày đều sẽ ở cùng em."

"Tin anh cái quỷ, anh không biết một công ty bắt đầu từ con số không có bao nhiêu chuyện cần em xử lý sao? Nào có nhiều thời gian như vậy cùng anh?"

"Em là bà chủ, sao có thể chuyện gì cũng tự mình làm được. Em có thể mời người, lại nói cái quỹ này của chúng ta là tự cấp tự túc, hẳn là cũng không có bao nhiêu chuyện đâu."

"Sẽ không có bao nhiêu chuyện? Công ty đầu tiên là phải đi đăng ký, mặt khác quỹ còn phải xin giấy của chính phủ, ngoài ra, còn phải thuê chỗ làm việc, mua dụng cụ làm việc, tuyển dụng nhân viên…, đều là chuyện cần làm đó."

"Chuyện đăng ký công ty và xin tư chất gì đó thì không cần lo lắng, Đinh Mẫn nói sẽ làm giúp anh, hẳn là sẽ không có bất cứ vấn đề gì, hẳn là chẳng mấy chốc sẽ được thông qua."

"Mặt khác, chỗ làm việc, anh thấy vẫn không nên thuê làm gì, trực tiếp mua một sân bãi làm việc, chuyện còn lại trực tiếp giao cho công ty lắp đặt thiết bị."

"Về phần tuyển dụng nhân viên, em có thể giao cho Tiền Tuệ Ngữ."

Lưu Vãn Chiếu:...

Khá lắm, thành thạo, không còn gì để làm nữa rồi.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment