"Nếu như anh đã nói như vậy, chuyện cần đều đã làm xong rồi, còn muốn em làm gì?" Lưu Vãn Chiếu có chút không biết nói gì.
"Anh bảo em đến giúp anh, không phải là bảo em đến làm việc giúp anh, mà là vì để cho em có một phần công việc, đồng thời cũng có thể hưởng thụ cuộc sống thật tốt, có tiền không phải chính là vì những thứ này sao? Nếu như nói có tiền vẫn còn mệt như vậy, vậy anh kiếm tiền là vì cái gì?"
"..."
"Nói chung em nói không lại anh." Lưu Vãn Chiếu trề môi nói.
"Nói không lại anh là được rồi, con người của anh không có chí hướng gì lớn, chỉ cần người anh yêu thương trải qua hạnh phúc vui sướng là đủ rồi..."
Gió nhẹ thổi ngang qua mặt hồ, đung đưa tầng tầng cuộn sóng, tiếp lại bay về phía bên bờ, xẹt qua ngọn tóc của Lưu Vãn Chiếu.
Khiến cho mấy cọng tóc xinh đẹp của nàng dựng đứng lên.
Hà Tứ Hải đưa tay nhẹ nhàng vuốt xuống giúp nàng.
Lúc này, trong lòng Lưu Vãn Chiếu chỉ có ngọt ngào và hạnh phúc.
Ngày thứ hai, Lưu Vãn Chiếu vẫn đến trường học, tuy rằng đã đệ đơn từ chức, thế nhưng vẫn phải đi một khoảng thời gian.
Mà Hà Tứ Hải thì đưa Đào Tử và Huyên Huyên đến nhà trẻ, sau đó lái xe đến công ty của Lâm Kiến Xuân.
Về phần bà nội thì có Tôn Nhạc Dao và Chu Ngọc Quyên bồi tiếp, Hà Tứ Hải hoàn toàn không lo lắng.
Đại khái bởi vì Lâm Kiến Xuân đã thông báo, Hà Tứ Hải mới vừa vào cửa, hai vị cô gái ở quầy lễ tân lập tức đứng dậy nhiệt tình chào hỏi: "Chào buổi sáng Hà tiên sinh."
Hà Tứ Hải còn chưa nói gì, đã nghe thấy một trận tiếng cười hi hi ha ha.
Đi tới cúi đầu vừa nhìn, quả nhiên Uyển Uyển đang đứng ở phía sau quầy lễ tân.
"Em chờ anh à?" Hà Tứ Hải cười hỏi.
"Ừm ~ vâng ~" Uyển Uyển vui vẻ gật gật đầu.
Hà Tứ Hải trực tiếp đưa tay ôm nàng ra từ phía sau quầy.
"Ồ, Hà tiên sinh..."
Người của quầy lễ tân vội vàng muốn ngăn lại.
"Không có chuyện gì, tôi dẫn nàng đi gặp Lâm tổng." Hà Tứ Hải nói.
Sau khi nói xong hắn liền sửng sốt, bởi vì hắn phản ứng lại, Uyển Uyển vẫn luôn rất mâu thuẫn khi tiếp xúc với người xa lạ, đặc biệt là dưới tình huống một thân một mình, hầu như là không thể.
Nhưng nàng bây giờ lại một mình ở cùng với hai người ở quầy lễ tân chờ hắn đến.
Nghĩ tới đây, Hà Tứ Hải trực tiếp ôm Uyển Uyển đi vào trong.
Hai người ở quầy lễ tân liếc mắt nhìn nhau, một người trong đó vội vàng đuổi theo.
"Hà tiên sinh, tôi mang ngài đến văn phòng của Lâm tổng."
Nàng làm như vậy, là bởi vì Lâm Kiến Xuân luôn căn dặn các nàng, không thể để cho Uyển Uyển rời khỏi phạm vi tầm mắt của các nàng.
Thậm chí Lâm Kiến Xuân còn nhìn kỹ nàng thông qua video giám sát, khi thấy Hà Tứ Hải đi vào ôm lấy Uyển Uyển, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm rồi tắt video.
Hà Tứ Hải không có từ chối, gật gật đầu, sau đó hỏi Uyển Uyển trong lồng ngực.
"Làm sao em biết là anh sẽ tới vậy?"
Trên thực tế đây là phí lời, đương nhiên là Lâm Kiến Xuân nói với nàng rồi.
Thế nhưng có lúc nói chuyện với trẻ nhỏ, không thể cảm thấy bởi vì lời nói không có ý nghĩa hay là phí lời liền không nói.
Nói chuyện với trẻ nhỏ mục đích là để giao lưu chứ không phải là có hữu hiệu hay không.
Như vậy đứa nhỏ mới sẽ không cảm thấy mình bị lơ là, mới sẽ càng thêm có cảm giác tồn tại.
Cảm giác mình được đối xử bình đẳng.
Đương nhiên Hà Tứ Hải biết những thứ này, cũng là bởi vì nghe kiến nghị của Lưu Vãn Chiếu, đọc không ít sách liên quan tới giáo dục.
"Ba ba nói cho em nha, ba ba phải bận bịu công việc, cho nên em chờ anh một mình nha... hia hia hia..." Uyển Uyển ngước cổ, bày ra bộ dạng em rất tuyệt rất lợi hại, mau tới khen em đi.
Đương nhiên Hà Tứ Hải cũng không có keo kiệt khích lệ, nhóc con cười đến càng vui vẻ hơn rồi.
Toàn bộ công ty phảng phất như đều vang vọng tiếng cười đặc trưng của nàng.
Mang đến cho công nhân viên một ngày với tâm trạng tốt.
Đợi đến văn phòng của Lâm Kiến Xuân.
Lâm Kiến Xuân đã đứng chờ ở cửa rồi, khi thấy Hà Tứ Hải ôm Uyển Uyển lại đây, lập tức bước nhanh về phía trước, ôm lấy con gái.
Nói thực sự, sau khi con gái một thân một mình rời đi tầm mắt của hắn, đồng thời bên người còn không có người mà hắn tin tưởng.
Hắn lập tức cảm thấy lo lắng và khủng hoảng, có loại cảm giác sống một ngày bằng một năm, thậm chí sợ rằng mình chỉ cần chớp mắt thì sẽ không còn được gặp con gái nữa rồi.
Nhưng mà con gái kiên trì không cần hắn đi cùng, muốn một thân một mình chờ đợi ông chủ. Hắn lại không tiện từ chối, hơn nữa đây chính là một cơ hội tốt để rèn luyện con gái.
Hà Tứ Hải ngồi ở trong văn phòng của Lâm Kiến Xuân, Quan Đạo Hằng và Tiền Tuệ Ngữ cũng cùng đến rồi.
Đương nhiên, trong mắt người bên ngoài, chỉ có một mình Tiền Tuệ Ngữ.
Tiền Tuệ Ngữ không hưng phấn vì sắp giải quyết được nợ nần, hay là trở thành phú hào một lần nữa, vẻ mặt nàng chứa đầy sự bi thiết và không muốn.
Bởi vì nàng biết, ngày hôm nay chính là ngày mà chồng sắp rời đi, cho nên nàng làm thế nào cũng không vui nổi.
Hà Tứ Hải thắp sáng đèn Dẫn Hồn.
"Được rồi, lúc anh chết, em cũng đã từng buồn rồi, em phải học cách làm quen."
Quan Đạo Hằng sau khi có thân thể lập tức an ủi Tiền Tuệ Ngữ, đồng thời cố gắng khuấy động bầu không khí.
Tiền Tuệ Ngữ không hề trả lời hắn, chỉ là ôm cổ hắn một hồi.
Quan Đạo Hằng nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của nàng, hỏi: "Biết anh vì sao không muốn đi gặp cha anh và Quan Quan không?"
"Bởi vì sợ bọn họ buồn bã." Tiền Tuệ Ngữ chôn đầu ở trên vai Quan Đạo Hằng nói bằng giọng trầm thấp.
"Đúng, tương tự, anh cũng không muốn em phải buồn, một hồi sẽ qua thôi, không cần thiết phải buồn bã làm gì. Sau này anh không thể ở bên cạnh em nữa rồi, em nhớ phải chăm sóc tốt cho chính mình, đừng dễ dàng tin tưởng người khác, có chuyện gì, em có thể nói với Lưu tiểu thư, anh đã xin nhờ nàng rồi."
Quan Đạo Hằng thực sự là thông minh, xin nhờ Lưu Vãn Chiếu, trên thực tế không phải chính là đang xin nhờ Hà Tứ Hải sao?
Hà Tứ Hải cũng biết, nhưng cũng không có nói cái gì.
Chủ yếu là bởi vì thứ mà hắn mang đến thực sự là quá nhiều.
------
Dịch: MBMH Translate