Giao dịch cổ phiếu rất thuận lợi, bởi vì căn bản không có ai bán cả.
Lúc trước Lâm Kiến Xuân đã đánh tiếng với mấy người có lượng lớn cổ phiếu và cổ đông.
Cho nên, sau khi thị trường mở cửa, bọn họ lập tức tiếp nhận.
Đối phương đương nhiên cũng không ngốc, đồng ý tiếp nhận, một mặt là bởi vì cổ phiếu có chất lượng tốt, mặt khác là sợ sau khi bán tháo những cổ phiếu này sẽ gây nên việc rung chuyển giá cổ phiếu.
Cho nên Hà Tứ Hải xem như đã chân chính bước vào hàng ngũ tỉ phú.
Ngoại trừ dựa theo thỏa thuận, sau khi thu được số tiền kia, trả lại cho tập đoàn Lâm thị 380 triệu, số tiền kia bởi vì có liên quan đến Hà Tứ Hải nên Lâm Kiến Xuân không thu một chút đồng lãi nào.
Sau đó lại phân cho Tiền Tuệ Ngữ hai phần mười lợi nhuận.
Ngoài ra còn có các loại phí dụng thủ tục, số tiền còn lại đều thuộc về một mình Hà Tứ Hải.
Số tiền kia vượt xa khỏi mong muốn của Hà Tứ Hải, dĩ nhiên lại có hơn bốn tỉ.
Quả nhiên đúng như Lâm Kiến Xuân tính toán trước đó, toàn bộ giá cổ phiếu tăng lên gần năm lần.
Thực ra phía sau còn có không gian tăng nữa, nhưng mà chỉ là tương đối, cần một quá trình tương đối dài.
Thế nhưng Hà Tứ Hải vẫn là quyết định bỏ túi là an toàn nhất.
Dù sao thì thời gian càng dài, nguy hiểm càng lớn, ai biết liệu có xuất hiện bất ngờ gì khác hay không.
Không trách nhiều người lại thích chơi cổ phiếu như vậy, chơi tài chính đúng là một đêm phất nhanh.
Nếu là công việc cẩn thận, cho dù một tháng được 50 ngàn tiền lương, muốn kiếm nhiều tiền như vậy thì cũng cần 555 năm. Đó còn là ở dưới tình huống không ăn không uống.
Điều mấu chốt nhất chính là, đầu tư cổ phiếu không cần nộp thuế. Hà Tứ Hải vẫn là lần đầu tiên biết, đây còn là một số tiền lớn như vậy, phải biết thuế thu nhập cá nhân cao tới 45%.
Sau khi số tiền kia vào tài khoản của Hà Tứ Hải, điện thoại di động của hắn lập tức vang lên.
Là quản lý khách hàng VIP của ngân hàng Đại Hạ ngày hôm đó gọi tới.
Hiệu suất này đúng là không cần phải nói.
Hà Tứ Hải tùy tiện nói với hắn vài câu liền cúp điện thoại.
Số tiền kia cũng sẽ không đặt hết ở trong tài khoản cá nhân của hắn quá lâu, chờ sau khi mà xong thủ tục của quỹ, phần lớn nhất định sẽ chuyển đến trong tài khoản cũa quỹ.
Nhưng mà hiện tại không phải là lúc nghĩ những chuyện này.
Bởi vì Quan Đạo Hằng đã hoàn thành xong tâm nguyện, một chùm sáng đột nhiên xuất hiện ở trong văn phòng của Lâm Kiến Xuân.
Quan Đạo Hằng biết đã đến lúc hắn nên rời đi rồi.
Quan Đạo Hằng không căn dặn gì thêm đối với Tiền Tuệ Ngữ, bởi vì lời nên nói hắn đã đều nói rồi, hơn nữa cũng không chỉ một lần.
Cho nên chỉ cho nàng một cái ôm ấp thật chặt.
Sau đó nhẹ nhàng nói một tiếng ở bên tai nàng.
"Tạm biệt."
Tiền Tuệ Ngữ đã nghẹn ngào nói không ra lời, chỉ là chặt chẽ ôm lấy Quan Đạo Hằng không muốn buông tay.
Quan Đạo Hằng chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn về phía Hà Tứ Hải.
"Buông tay đi, người quỷ khác đường, chờ tôi tắt đèn Dẫn Hồn, lúc cô không nhìn thấy hắn thì hắn vẫn sẽ rời đi mà thôi." Hà Tứ Hải ở bên cạnh nói.
"Không muốn, tôi... tôi muốn nhìn anh ấy rời đi." Tiền Tuệ Ngữ vội vàng nói.
Sau đó buông tay của mình ra.
Quan Đạo Hằng nâng mặt của nàng lên, giúp nàng lau nước mắt trên gương mặt, sau đó nhẹ nhàng hôn nàng một cái rồi mỉm cười.
Sau đó, hắn lui về phía sau, Tiền Tuệ Ngữ theo bản năng mà muốn đưa tay ra.
Quan Đạo Hằng lại mỉm cười lắc lắc đầu.
Tiền Tuệ Ngữ chỉ có thể chuyển thành gắt gao che miệng mình, khóc không thành tiếng.
Quan Đạo Hằng chỉnh sửa quần áo có chút ngổn ngang của mình một chút rồi bước lớn đi về phía đoàn sáng kia.
"Chồng à..." Tiền Tuệ Ngữ không nhịn được gọi một tiếng.
Quan Đạo Hằng dừng lại ở trước ánh hào quang, nhưng hắn cũng không quay đầu lại, quay lưng mà vẫy tay với Tiền Tuệ Ngữ.
Tiền Tuệ Ngữ chạy băng băng về phía trước, đưa tay muốn bắt lấy Quan Đạo Hằng.
Nhưng mà Quan Đạo Hằng lại phóng khoáng sải bước đi vào trong chùm ánh sáng kia.
Tiền Tuệ Ngữ nắm vào khoảng không, chỉ có một giọt sương rơi vào trên mu bàn tay của nàng, sau đó biến mất vô ảnh vô tung.
Tiền Tuệ Ngữ che lưng tựa vào ghế dựa, lau nước mắt, lảo đảo mở cửa đi ra ngoài, ngay cả việc chào hỏi Hà Tứ Hải và Lâm Kiến Xuân cũng quên mất.
Lâm Kiến Xuân:...
Cũng may mà còn có Hà Tứ Hải ở đây, nếu không dù hắn có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
"Tôi cũng đi đây." Hà Tứ Hải cất đèn Dẫn Hồn rồi nói.
Uyển Uyển vẫn ngồi ở trên ghế tổng tài lớn của Lâm Kiến Xuân trượt xuống, chạy tới kéo tay Hà Tứ Hải.
"Ồ? Em muốn trở về cùng với anh sao?" Hà Tứ Hải kinh ngạc hỏi.
Hi hi... Uyển Uyển gật gật đầu.
"Con không ở lại chỗ này cùng ba đi làm sao?" Lâm Kiến Xuân hỏi với cõi lòng đầy chờ mong.
Uyển Uyển không chút nghĩ ngợi, trực tiếp lắc lắc đầu.
Sau đó lôi kéo Hà Tứ Hải đi ra ngoài mà không thèm quay đầu lại.
Lâm Kiến Xuân:...
Hắn có kích động muốn ôm ngực.
Hà Tứ Hải và Uyển Uyển ra khỏi cửa lớn công ty, phát hiện Tiền Tuệ Ngữ còn chưa đi.
Nàng ngồi ở trên bậc thang bên cạnh, âm thầm rơi lệ.
"Muốn tôi đưa cô về không?" Hà Tứ Hải đi tới hỏi.
Tiền Tuệ Ngữ ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn hắn với đôi mắt mông lung, sau đó lắc lắc đầu.
Đại khái nàng trời sinh nước mắt đã tương đối nhiều, nàng hoàn toàn không ngừng được, càng lau càng nhiều.
------
Dịch: MBMH Translate