"Cô cũng không nên quá đau khổ, ngày 15 tháng 7 âm lịch hàng năm, cô đều có cơ hội gặp mặt hắn, đương nhiên tiền đề là hắn vẫn chưa vào luân hồi." Hà Tứ Hải an ủi.
Tiền Tuệ Ngữ nghe vậy thì trên mặt cuối cùng lộ ra một vẻ vui mừng.
Nàng hỏi với vẻ tràn đầy chờ đợi: "Thật sao?"
"Đương nhiên là thật, tôi có cần phải lừa cô sao?"
"Cảm ơn, cảm ơn." Tiền Tuệ Ngữ nghe vậy thì tay chân có chút lúng túng, cũng không biết nên làm sao để cảm ơn Hà Tứ Hải nữa.
"Được rồi, điều chỉnh tốt tâm thái, công ty mới còn cần cô đây, có chuyện gì thì cô cứ trực tiếp liên hệ với Lưu Vãn Chiếu. Cô có phương thức liên lạc của nàng chứ?"
"Có, tôi có..."
"Vậy thì tốt." Hà Tứ Hải nói xong, trực tiếp kéo Uyển Uyển rời đi.
Chờ đi được một đoạn, Uyển Uyển không nhịn được mà quay đầu lại.
"Làm sao thế?"
"Dì không có chuyện gì sao?" Uyển Uyển thiện lương lo lắng hỏi.
"Sẽ không có chuyện gì, nàng là người lớn rồi."
"Người lớn chỉ có một người khổ sở sao?" Uyển Uyển ngây thơ hỏi.
Hà Tứ Hải dừng lại, ngồi xổm xuống nhìn nàng rồi nói: "Gọi là người lớn là bởi vì bọn họ học được cách một mình chịu đựng thống khổ, cho nên mới gọi là người lớn."
"Vậy... em không muốn làm người lớn nữa, vĩnh viễn làm một đứa trẻ."
Trong đôi mắt to của Uyển Uyển tràn đầy hồn nhiên.
"Tuy rằng người lớn học được cách một mình chịu đựng thống khổ, nhưng anh nghĩ họ nhất định cũng không ngại khi được người khác an ủi."
Uyển Uyển chớp chớp mắt to, nghe không hiểu.
"Ý của anh chính là, em có thể đi an ủi nàng một chút, ôm lấy nàng, có lẽ nàng sẽ dễ chịu hơn một ít." Hà Tứ Hải nói.
Uyển Uyển nghe vậy, trên gương mặt nhỏ nhắn mới lộ ra vẻ vui mừng.
Sau đó, nàng thả tay Hà Tứ Hải ra, bập bập chạy tới, đứng ở trước mặt Tiền Tuệ Ngữ.
Nàng quay đầu lại nhìn Hà Tứ Hải còn đang đứng tại chỗ nhìn nàng một chút.
Nàng giống như thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nhút nhát kêu một tiếng: "Dì à."
Tiền Tuệ Ngữ đang chôn đầu buồn bã nghe tiếng liền ngẩng đầu lên.
Nàng chưa kịp nói chuyện, Uyển Uyển đã bước nhỏ tiến lên, ôm nàng vào trong ngực của mình.
Sau đó tay nhỏ vỗ nhẹ trên lưng của nàng, nhỏ giọng an ủi: "Bảo bảo ngoan, không cần đau lòng, không nên khổ sở nha."
Tiền Tuệ Ngữ sửng sốt một chút, sau đó trở tay nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lòng, gối bờ vai non nớt của nàng, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."
Trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp.
"Xem ra, em rất vui vẻ."
Hà Tứ Hải vừa lái xe vừa liếc mắt nhìn Uyển Uyển ngồi ở bên cạnh.
Nhóc con dọc theo đường đi cứ không ngừng nhếch miệng nhỏ, nhìn ra ngoài xe, chân nhỏ không an phận đá tới đá lui, tâm tình hẳn là đang rất tốt.
Thấy Hà Tứ Hải hỏi.
Nàng đầu tiên là nở nụ cười hi hi ha ha.
Sau đó mới nói: "Rất vui vẻ."
"Là bởi vì an ủi được dì Tiền sao?" Hà Tứ Hải cười hỏi.
"Ừm ~" Uyển Uyển cao hứng gật gật đầu.
Hà Tứ Hải hạ kính xe xuống, gió nhẹ giống như một đứa nhỏ nghịch ngợm, lập tức chui vào từ cửa sổ xe, bướng bỉnh đánh ở trên ngọn tóc của Uyển Uyển, làm rối loạn tóc của nàng.
Ngứa, làm cho nàng càng thêm hài lòng vui sướng.
"Cho nên nha, trợ giúp người khác vừa có thể khiến cho người tác vui vẻ, cũng có thể khiến cho bản thân mình vui vẻ."
Uyển Uyển chớp chớp con mắt, nghe không hiểu.
"Em cứ làm theo những gì mà trong lòng mình nghĩ tới là được rồi, bởi vì Uyển Uyển là một đứa nhỏ thiện lương." Hà Tứ Hải liếc nhìn nàng một cái, cười nói.
Uyển Uyển che miệng nhỏ, vui sướng như một đóa hoa hướng dương.
Trên mặt hồ bỗng nhiên có một bầy chim bay tới.
Chúng nó bay lượn tự do trên không trung, khi thì xoay quanh trên không, khi thì lao xuống xẹt qua mặt nước, khi thì đuổi theo đuôi xe của bọn họ...
Hà Tứ Hải nghĩ tâm trạng của Uyển Uyển lúc này nhất định cũng giống với những con chim kia.
Tự do mà lại vui vẻ...
"Buổi trưa muốn ăn cái gì?"
Hà Tứ Hải cố gắng tìm chút đề tài.
"Hi hi... em không biết nha." Uyển Uyển cười nói.
Nếu như hỏi Huyên Huyên vấn đề này, như vậy nàng nhất định sẽ nói ăn thịt.
Nếu như là hỏi Đào Tử, chỉ cần không phải khoai lang ra thì bất kỳ món gì đều được, nàng không kén ăn.
Mà Uyển Uyển cũng gần như Đào Tử, ngoại trừ không ăn cay ra thì cũng không kén ăn.
"Buổi trưa anh cũng không nấu cơm rồi, đợi đến nhà, chúng ta đi tìm chị Đồng Đồng, anh mang các em đi ăn chút gì ngon có được hay không?"
"Được." Nhóc con nghe vậy con mắt phảng phất như đều sáng lên.
Tuy rằng nàng không kén ăn, thế nhưng ai mà lại không thích đồ ăn ngon cơ chứ.
Chuyện vui vẻ nhất đối với nàng chính là được đi ăn các món ngon khắp nơi cùng Hà Tứ Hải.
Đồng Đồng sáng sớm không đi ra ngoài cùng hắn, nàng ở lại Phượng Hoàng Tập.
Chờ sau khi Hà Tứ Hải mang theo Uyển Uyển về đến nhà, quả nhiên mấy người bà nội còn chưa có trở lại, cũng không biết các nàng Tôn Nhạc Dao lại dẫn nàng đi chỗ nào chơi rồi.
Hà Tứ Hải đi vào Phượng Hoàng Tập, liền thấy Đồng Đồng đang ngồi ở trong đám hoa Bỉ Ngạn Hoa.
"Em ngồi ở chỗ này làm gì?" Hà Tứ Hải thuận miệng hỏi.
"Mùi hoa nơi này khiến em nhớ tới rất nhiều ký ức đã bị lãng quên."
Đồng Đồng tuổi còn nhỏ nhưng trên mặt lại tràn đầy ưu thương.
Hà Tứ Hải không có tiếp lời, mà là nói: "Đi thôi, buổi trưa anh mang các em đi ăn món ngon."
"Vì sao?" Đồng Đồng đứng lên, hơi nghi hoặc một chút.
"Bởi vì anh ngày hôm nay phát tài rồi, kiếm được một khoản tiền lớn." Hà Tứ Hải cười nói.
"Có đúng không? Có bao nhiêu tiền thế?" Đồng Đồng thuận miệng hỏi, sau đó đi ra từ trong khóm hoa.
"Hi hi ha ha... Rất nhiều rất nhiều, ông chủ hiện tại đã là đại phú ông."
Uyển Uyển ở bên cạnh cố gắng mở cánh tay ra thật lớn, biểu thị rất nhiều rất nhiều.
------
Dịch: MBMH Translate